Chương trước
Chương sau
Bảy đạo độn quang giống như lưu tinh, truy sát ngoài hai mươi dặm đằng sau Cổ Thần, phía sau bảy đạo độn quang còn có bốn đạo độn quang khác, tốc độ không chút chậm hơn, đuổi theo không bỏ.
Tổng cộng mười một gã cao thủ Mệnh Tuyền cảnh tản thành hình chiếc quạt, đuổi theo Cổ Thần cực nhanh.
Nếu như tốc độ của Cổ Thần chạm hơn so với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, sớm muộn gì cũng bị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh phía sau đuổi kịp, vây kín!
Thế nhưng Cổ Thần có Thiểm Thiên Phong Dực, đây là một pháp bảo phi hành cực phẩm, cho dù là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh cũng khó có thể so sánh được, hơn mười cao thủ Mệnh Tuyền cảnh phía sau ngược lại càng lúc càng bị Cổ Thần bỏ lại xa phía sau.
Cổ Thần liên tục vỗ mạnh Thiểm Thiên Phong Dực, mỗi lần vỗ đều bay được khoảng cách nghìn trượng, thực giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời đem, từ mặt đất nhìn lại, chớp mắt biến mất trong bầu trời.
Cổ Thần có Thiểm Thiên Phong Dực, chỉ cần không phải là cường giả Độ Hư cảnh đuổi theo, coi như là cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu thì Cổ Thần cũng có tự tin so sánh tốc độ phi độn.
Đã chạy ra khỏi thành Bắc Đẩu, căn bản không sợ hãi đám người Tàng Hồng Cơ đuổi theo, lại có đan dược và linh thạch khổi phục, Cổ Thần có thể một mặt phi hành, một mặt chậm rãi khôi phục pháp lực, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không gặp phải tình huống pháp lực không đầy đủ.
Bề ngoài xem ra tốc độ của đám người Tàng Hồng Cơ không bằng Cổ Thần, tựa hồ nguy cơ đã qua đi, kỳ thực không phải.
Cổ Thần chạy tách khỏi trăm dặm, hoàn toàn có thể chui vào trong rừng rậm, tìm một chỗ ẩn nấp xuống, len lén hồi phục toàn bộ pháp lực. Ban đầu cũng đã làm như vậy, nhưng bị đuổi theo cực nhanh, Cổ Thần đành phải tiếp tục bay lên cao chạy trốn, vì vậy khoảng cách mới kéo gần chỉ còn hai mươi dặm. Bởi vì linh hồn đã bị hạ Âm Dương Đại Chú Ấn, mặc kệ Cổ Thần chạy trốn ẩn nấp như thế nào đi nữa, đám người đằng sau cũng biết được vị trí của Cổ Thần.
Mặc kệ Cổ Thần biến thành hình dáng nào, trốn ở địa phương nào, chỉ cần bản thân còn Âm Dương Đại Chú Ấn cũng không thoát được nhận biết của Âm Dương Song Lão.
Âm Dương Đại Chú Ấn khắc vàu linh hồn, nếu không phải là người thi triển Âm Dương Đại Chú Ấn, người khác căn bản không thể lau được trong thời gian ngắn, thậm chí vài chục năm cũng không xóa được. Chỉ cần có Âm Dương Đại Chú Ấn trong người, coi như Cổ Thần chạy tới chân trời góc biển cũng không thoát được Âm Dương Song Lão nhận biết.
Mà Cổ Thần căn bản không thể dừng lại, chỉ có thể không ngừng phi độn!
- Đôi cánh lập lòe lôi điện sau lưng Cổ Thần kia là loại pháp bảo gì? Sao tốc độ lại nhanh như vậy? Hắn mới chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, tốc độ phi độn so với ta còn nhanh hơn?
Dương lão nhìn độn quang của Cổ Thần càng lúc càng xa, nhíu mày nói.
Trong thanh âm vô cùng chấn động!
Tàng Hồng Cơ nhìn độn quang của Cổ Thần, trong mắt hiện lửa giận, nói:
- Đây là một kiện pháp bảo cực phẩm Cổ Thần đoạt được từ phong lôi ưng tộc trong yêu vực Đông Hoang, gọi là Thiểm Thiên Phong Dực, luận tốc độ phi độn so với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh còn nhanh hơn, sơ rằng chỉ có tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh đứng đầu mới có thể vượt qua được tốc độ của hắn!
- Pháp bảo phi hành cực phẩm? Cổ Thần dĩ nhiên có bảo bối tốt như vậy? Tốc độ của hắn nhanh hơn so với chúng ta, chúng ta đuổi hắn như thế nào bây giờ?
Dương lão hỏi.
Đâu chỉ là pháp bảo phi hành cực phẩm? Ngay cả tiên bảo vô thượng Như Ý Linh Lung bảo tháp do Bảo Tháp Thiên Vương lưu lại cũng nằm trên người Cổ Thần.
Trong lòng Tàng Hồng Cơ thầm nghĩ, bất quá những lời này chỉ là tâm niệm trong đầu mà thôi, Như Ý Linh Lung bảo tháp là tiên bảo vô thượng, Đế Đình Đại Doanh cũng không muốn tuyên dương ra ngoài, như vậy sau này bắt được Cổ Thần có thể thần không biết quỷ không hay đoạt Như Ý Linh Lung bảo tháp vào trong tay, Đế Đình Đại Doanh lại nhiều hơn một con bài chưa lật!
Bất quá hiển nhiên Tàng Hồng Cơ cũng chỉ biết trên người Cổ thần có Như Ý Linh Lung bảo tháp, không biết thánh vật Chiến Thần Lệnh của Cổ Vu tộc cũng nằm trong tay Cổ Thần. Chiến Thần Lệnh sợ rằng Thánh Hoàng biết được cũng phải xuất thủ tranh đoạt, nếu như Đế Đình Đại Doanh biết, đế quân Đại Doanh chắc chắn tự mình xuất thủ truy sát Cổ Thần!
Tàng Hồng Cơ chỉ âm trầm cười, nói:
- Không cần sốt ruột, hắn không bỏ rơi được chúng ta, cao thủ Mệnh Tuyền cảnh phụ cận đều di chuyển về phía thành Bắc Đẩu, hừ hừ! Một lúc nữa phía trước sẽ có người cản đường, sau có truy binh, cho dù Cổ Thần có Thiểm Thiển Phong Dực cũng khó thoát được cái chết!
Phi độn vĩnh viên không ngừng nghỉ hiển nhiên không phải là phương pháp hay để bỏ lại mười một cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đằng sau. Pháp lực của tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh so với Kim Đan hậu kỳ hồn hậu hơn không chỉ mười lần, phi độn liên tục không ngừng nghỉ, người thoát lực tiêu hao hết pháp lực đầu tiên chính là Cổ Thần.
Càng đừng nói vừa rồi Cổ Thần sử dụng Phong Ảnh Độn, pháp lực tiêu hao tới bảy tám phần mười, mặc dù có đan dược và linh thạch hồi phục, nhưng phi hành cuồn cuộn không ngừng như hiện tại cũng không thể duy trì lâu lắm.
Cùng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh so sánh ai chạy trốn được lâu hơn, hiển nhiên là Cổ Thần bất lợi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp truyentop.net
Cổ Thần liên tục phi độn về phía nam cũng không phải suy nghĩ bằng vào tốc độ trội hơn bỏ rơi đám người Tàng Hồng Cơ, mà muốn trở lại sơn cốc nơi Mông Tiên Âm đang chờ đợi.
Kế hoạch tốt nhất hiện tại chính là tiến vào trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận mới có thể thoát được đám người Tàng Hồng Cơ truy tung, nếu như chờ đám người Tàng Hồng Cơ đuổi theo vào trong trận, vậy Cổ Thần có thể dựa vào Vạn Lý Hoàng Sa đại trận giết ngược lại!
Lúc này Cổ Thần chỉ có một mục đích, đó là chạy được khoảng cách hơn hai van dặm, trở lại Vạn Lý Hoàng Sa đại trận!
Hơn hai vạn dặm, Cổ Thần sử dụng Thiểm Thiên Phong Dực, liên tục phi độn không ngừng, chỉ cần nửa thời thần liền có thể đến được.
Nếu là bình thường, nửa thời thần rất nhanh trôi qua, thế nhưng trường hợp hiện tại, có rất nhiều cao thủ Mệnh Tuyền cảnh truy đuổi đằng sau, Cổ Thần cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt chậm chạp.
Đại khái phi độn chừng bốn năm nghìn dặm, đám người Tàng Hồng Cơ đã bị Cổ Thần bỏ rơi bốn trăm dặm.
Đột nhiên…
Thần sắc trong mắt Cổ Thần ngẩn ra, một đạo độn quang nhanh tới cực điểm từ phía trước vọt tới, tuy rằng hiện tại còn cách nghìn dặm, thế nhưng hai người phi độn ngược hướng nhau, chỉ cần thời gian nửa khắc sẽ gặp nhau.
Nhìn tốc độ đạo độn quang kia, hiển nhiên là một cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, hiện tại phía trước có người ngăn cản, phía sau có rất nhiều người truy đuổi, đối với Cổ Thần hình thành trước sau giáp công, tu sĩ phụ cận thành Bắc Đẩu mấy vạn dặm đêu thu được tin tức thông qua đại trận truyền âm phát ra, biết được Cổ Thần phi độn về phía nam, toàn bộ đều chuyển hướng sang phía nam tiến hành vây kín.
Người phía trước chính là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đầu tiên xuất hiện.
Sơn cốc nơi Mông Tiên Âm chờ đợi ở phương hướng chính nam, Cổ Thần chỉ có thể tiếp tục phi độn về phía trước, tiến vào trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận mới có hi vọng, trái, phải đều không có đường sống.
Tốc độ Cổ Thần không giảm, trực tiếp chính diện vọt về phía trước, thẳng hướng đạo độn quang phía trước.
Hai đạo độn quang giống như hỏa tiễn, khoảng cách rút ngắn cực nhanh.
Nghìn dặm… Tám trăm dặm… Năm trăm dặm… Ba trăm dặm… Một trăm dặm…
Khoảnh cách giữa hai người càng lúc càng gần, khi thu ngắn lại chỉ còn gần nghìn trượng, phía sau Cổ Thần đột nhiên bùng phát quang mang, Thiểm Thiên Phong Dực trong nháy mắt trướng lên đạt tới mấy trăm trượng, mạnh mẽ vỗ, Cổ Thần hơi chếch một chút sang phía bên phải, xẹt một tiếng đã xuất hiện phía trước nghìn trượng.



Mà gã cao thủ Mệnh Tuyền cảnh kia đang chuẩn bị bắt đầu công kích, tốc độ không hề dừng lại, vẫn như trước phóng mạnh về phía trước, trong sát na, Cổ Thần đã vượt qua cao thủ Mệnh Tuyền cảnh này, Thiểm Thiên Phong Dực tiếp tục phách động, tiếp tục phi độn về phía nam.
Gã cao thủ Mệnh Tuyền cảnh kia ngay cả góc áo của Cổ Thần cũng không chạm được, chớp mắt đã biến thành một trong những người đuổi theo phía sau Cổ Thần.
Cổ Thần tiếp tục phi độn về phía sơn cốc nơi Mộng Tiên Âm chờ đợi, càng lúc càng gần, sau nửa canh giờ, Cổ Thần đã vượt qua được hơn phân nửa quãng đường, cách sơn cốc chỉ còn hơn vạn dặm.
Lúc này, phía trước lại xuất hiện độn quang của một cao thủ Mệnh Tuyền cảnh.
Lúc này đây không phải là một người, mà là hai người, độn quang của hai người cũng giống như Cổ Thần, thiểm diện xẹt qua nơi chân trời, lóng lánh không gì sánh được.
- Cổ Thần nhanh nhanh nhận lấy cái chết, hai đại hộ pháp Lôi Kiếm Tông ở đây, ngươi trốn không thoát đâu!
Cách xa nghìn dặm, trong hai đạo độn quang truyền tới một thanh âm vang dội.
Hai đại thái thượng hộ Lôi Kiếm Tông?
Cổ Thần định mắt nhìn lại, quả nhiên tốc độ phi độn của hai người so với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bình thường nhanh hơn một chút, tu sĩ của Lôi Kiếm Tông lấy thiên lôi luyện kiếm, hình thành bôn lôi chi thế, không chỉ lực công kích phi thường cường đại, đồng thời tốc độ phi hành cực nhanh.
Nhìn tốc độ phi độn của hai người, so với Cổ Thần sử dụng Thiểm Thiên Phong Dực không kém hơn bao nhiêu.
Cho dù Cổ Thần thành công giống như người lúc tước, sử dụng công năng cùng loại thuấn di của Thiểm Thiên Phong Dực, đột nhiên lướt qua từ bên cạnh hai người, nhưng lập tức bị bọn họ truy đuổi phía sau, coi như phiền toái không nhỏ.
Đồng thời, đối phương có hai người, rất khó dùng cách cũ, tại thời điểm đối phương thần không biết quỷ không hay đột nhiên vượt qua, ngược lại nếu như trong hai người có một người phản ứng kịp, ngăn cản lại Cổ Thần, vậy thì sẽ khó thuận lợi thoát thân.
Hai vị cao thủ Mệnh Tuyền bí cảnh đồng thời chặn lại, là một phiền toái không nhỏ!
Thế nhưng, tốc độ của Cổ Thần không giảm, tiếp tục phi độn về phía trước.
Tốc độ phi độn của ba người đều cực nhanh, chốc lát đã vọt về phía sau, chỉ còn lại khoảng cách ước chừng trên dưới nghìn trượng.
- Cổ Thần, ngươi nhận lấy cái chết!
- Thiên Lôi Thần Kiếm trảm…
Hai thanh âm đồng thời vang lên, hai đạo kiếm cương mang theo vô số thiên lôi thiểm điện trong nháy mắt xuất hiện, bổ vào Cổ Thần còn cách nghìn trượng.
Đúng lúc này Cổ Thần mạnh mẽ quát lên:
- Thiên Vương Vấn Thiên!
Trong sát na, Cổ Thần tản mát ra kim quang vạn trượng, một cự ảnh cao nghìn tượng xuất hiện trong kim quang, mạnh mẽ quát lớn:
- Cảm vấn thương thiên, khả hữu Chân Tiên?
Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo!
Tám đạo kim quang đột nhiên từ mi tâm Cổ Thần bay ra, hóa thành tám chữ lớn màu vàng, "Cảm vấn thương thiên, khả hữu Chân Tiên?"
Bát tự kim ấn vừa ra, hai đạo kiếm cương nghìn trượng trong nháy mắt bị phá hủy, thế đi của bát tự kim ấn không giảm, mạnh mẽ chụp xuống đầu hai thái thượng hộ pháp Lôi Kiếm Tông.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong sát na, hai vị hộ pháp Lôi Kiếm Tông bị bát tự kim ấn đánh trúng, từ trên bầu trời rơi xuống dưới đất!
Ngay cả Thiên Vương Vấn Thiên thuật đều đã dùng, con bài của Cổ Thần hầu như đã sử dụng hết, thấy đám người Tàng Hồng Cơ truy đuổi hùng hổ như trước, hắn không hề có bất cứ dừng lại nào, Thiểm Thiên Phong Dực liên tục phách độn, tiếp tục phi độn cực nhanh về phía nam.
Tiếp tục phi độn hơn năm nghìn dặm lại xuất hiện một cao thủ Mệnh Tuyền cảnh chắn phía trước, lúc này Cổ Thần sử dụng công năng gần như thuấn di của Thiểm Thiên Phong Dực, nghênh ngang vượt qua, tất cả tu sĩ khác đều bị bỏ rơi phía sau.
Cuối cùng Cổ Thần cũng phi độn tới sơn cốc Mông Tiên Âm chờ đợi, không nói hai lời lập tức nhảy vào trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, rất nhanh xuất hiện trước mặt Mông Tiên Âm!
- Chuyện của ngươi đều đã xong rồi?
Mông Tiên Âm hỏi.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Tình huống khẩn cấp, ta muốn bế quan luyện đan, nàng không nên quấy rối ta!
Thấy sắc mặt Cổ Thần khẩn cấp, tựa hồ như có việc gấp lửa cháy tới mông, Mông Tiên Âm khẽ nhếch môi, nhưng không nói ra, nhịn hiếu kỳ trong lòng xuống.
- Có cường địch đột kích, ta cần lập tức bế quan luyện chế hóa anh đan, sau đó bế quan trùng kích Mệnh Tuyền cảnh!
Thấy Mông Tiên Âm nghi hoặc, Cổ Thần nói một câu.
Nói xong, Cổ Thần lập tức đi sang một bên, vung tay lên, một đan đỉnh từ trong Càn Khôn Trạc bay ra, đứng vững trước mặt.
Ngưng anh quả, cửu diệp liên!
Hai loại chủ dược luyện chế hóa anh đan đã thu thập đầy đủ, Cổ Thần có thể bắt đầu luyện chế hóa anh đan rồi, có hóa anh đan, Cổ Thần có thể lập tức bế quan trùng kích Mệnh Tuyền cảnh, nếu như không có hóa anh đan, lấy tư chất tiên căn siêu phẩm của Cổ Thần, cộng thêm có rất nhiều linh thạch tiêu hao, chí ít cũng cần phải có thời gian ba năm.
Nếu là tiên căn thượng phẩm, tới tu vi Kim Đan thượng phẩm, nếu như không có hóa anh đan, khả năng cần phải dùng mười năm, thậm chí càng lâu.
Tiên căn trung phẩm, không có hóa anh đan hỗ trợ, cho dù cuộc đời này thành công tu luyện tới tu vi Kim Đan cực hạn, nhưng cả đời hầu như không có hi vọng bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Hóa anh đan đối với tu sĩ có tác dụng phi thường to lớn, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian từ Kim Đan cực hạn bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Còn có rất nhiều chuyện cần Cổ Thần đi làm, tiền đề là Cổ Thần có đủ thực lực cường đại, vì vậy thời gian càng trở nên quan trọng hơn, có thể tiết được được thời gian ba năm, vô luận như thế nào đi nữa Cổ Thần cũng muốn luyện chế hóa anh đan.
Sauk hi Cổ Thần bước vào Vạn Lý Hoàng Sa đại trận không lâu, cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đầu tiên truy đuổi tới bên ngoài cốc chính là người gặp phải cuối cùng, tất cả mọi người còn lại còn đang ở phía sau hơn trăm dặm, chỉ hơn trăm dặm, rất nhanh mọi người sẽ tụ tập đầy đủ.
- Cổ Thần đã dừng lại, ngay trong sơn cốc hơn 800 dặm phía trước!
Dương lão và Âm bà tử đều nhận biết được vị trí của Cổ Thần, thấy Cổ Thần không tiếp tục chạy trốn, hưng phấn nói.
Tàng Hồng Cơ nghe xong, sắc mặt vui vẻ, nói:
- Gần hai mươi cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, toàn bộ vây giết một mình hắn, hừ, ngay cả Cổ Thần có tạo hóa bằng trời lần này cũng muốn hắn chết không có chỗ chôn.
Cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đầu tiên truy đuổi tới sơn cốc, chỉ thoáng dừng lại một chút, hắn thấy Cổ Thần đã tiến vào trong cốc, không hề ra ngoài, biết được Cổ Thần khẳng định ẩn thân trong cốc.
Hắn cẩn thận nhìn sơn cốc phía trước, non xanh nước biếc, hoa hồng cây xanh, không có nửa điểm quỷ dị nào khác.
Hẳn là không có mai phục… Tu sĩ kia nghĩ thầm, thân thể chợt lóe liền tiến vào trong sơn cốc.
Vù…
Vừa mới bước vào sơn cốc, cảnh tượng trước mắt đột nhiên hoàn toàn biến đổi, chớp mắt bão cát che trời che đất thổi tới, tu sĩ kia dĩ nhiên tiến vào trong một thế giới hoàn toàn làm bằng cát vàng, ánh mắt không nhìn thấy cách vài trượng, thần thức không thể tản được xa.
Xoay người vừa nhìn, ngay cả đường trở về cũng không thấy nữa rồi, xung quanh chỉ có cát vàng vô cùng vô tận cùng tới tiếng gió thổi gào thét.
Tu sĩ kia đã lâm vào trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận.
Hắn bước về phía trước, đủ đi được hơn mười dặm, vẫn như cũ không ra được thế giới cát vàng, tựa hồ thế giới cát vàng này vĩnh viễn không có đầu cùng.
Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, tiến vào trong đại trận, nếu dựa vào tính toán trong trận pháp thì phạm vi lên tới vạn dặm, còn có vô số khốn trận, ảo trận, sát trận, nếu như không có tông sư trận pháp am hiểu Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, coi như là tu sĩ Minh Khiếu kỳ đứng đầu tiến vào trong trận cũng chín phần chết một phần sống.
Đương nhiên, tu vi của Cổ Thần hiện tại không đủ tiêu chuẩn bày Vạn Lý Hoàng Sa đại trận với uy lực cao nhất, tuy rằng tạo nghệ trận pháp không tồi, thế nhưng so sánh với Vạn Lý Hoàng Sa đại trận do Hiên Viên đại đế bày ra còn kém hơn rất nhiều. Nếu là tu sĩ Minh Khiếu kỳ quả thực có thể phá hủy trận pháp dễ dàng, nhưng tu sĩ Đoạt Xá kỳ, nếu tiến vào trong trận, Cổ Thần vẫn tự tin có thể vây khốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.