Chương trước
Chương sau

Thân thể Cổ Thần mạnh mẽ chấn động, giống như bị điện giật, chữ "máu" thật lớn giống như có ma lực vô cùng vô tận, khiến máu tươi trong cơ thể Cổ Thần tuôn ra, giống như mạch nước ngầm phun trào, không thể dừng lại, thiếu chút nữa là phá thể mà ra.
Bất quá, tinh thần Cổ Thần trấn định, tâm niệm cực kỳ kiên cố, ánh mắt mạnh mẽ chuyển khỏi chữ "máu" thật lớn phía trước, pháp lực vận chuyển, mạnh mẽ đè ép khí huyết trong cơ thể xuống.
"Thực lợi hại…"
Cổ Thần đối với vị Hiên Viên đại đế này rốt cuộc cũng có một nhận thức hoàn toàn mới, chỉ nhìn thoáng qua đã thiếu chút nữa khiến máu tươi trong cơ thể hắn trào ra.
Ánh mắt Cổ Thần rơi vào gần trăm bộ thi thể và hài cốt trong thông đạo huyết mạch, những bộ hài cốt thi thể này trước khi chết đều là tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ trở lên, trên vách động không còn bất cứ chữ viết nào khác, hiển nhiên bọn họ cũng giống như Cổ Thần, lực lượng của bọn họ chưa đủ lưu lại ấn ký trên vách động.
Thi hài còn lại tròn sáu mươi lăm bộ, sau khi tử vong thân thể chưa hoàn toàn bị hủy diệt, tu luyện bước vào Độ Hư cảnh sẽ đoán tạo tiên thể, sau khi tử vong, thân thể không phong hóa, chỉ bị khô cạn.
Thân thể của tiên sĩ Độ Hư cảnh còn cứng rắn hơn nhiều so với sương cốt của tu sĩ Minh Khiếu kỳ.
Sáu mươi lăm bộ thi hài, mỗi một bộ trước khi chết đều là cường giả Độ Hư cảnh, so với số lượng chữ khắc trên vách động vừa vặn bằng nhau.
Nhìn thông đạo huyết mạch phía trước, Cổ Thần lui lại hai bước, mỗi một vị tu sĩ bước vào nơi này, tất cả đều đã mất đi tính mệnh, cường đại như Cơ Thiên Khung, tu vi tiếp cận với chư tử thượng cổ cũng không ngoại lệ!
Hài cốt trên mặt đất hầu như chết trong vòng mười trượng, thi hài thì từ mười trượng trở đi đến gần năm mươi trượng, từ đó có thể thấy được, tu vi khác nhau quyết định có thể đi được bao nhiêu xa trong thông đạo huyết mạch.
Tu sĩ Minh Khiếu kỳ tiến vào thông đạo huyết mạch không vượt qua mười trượng, tất cả đều vẫn lạc, cường giả Độ Hư cảnh, xa nhất cũng chỉ vượt qua được trên dưới năm mươi trượng, chỉ còn hơn hai mươi trượng cũng bị mất mạng. Nguồn: truyentop.net
Gã tu sĩ đi được năm mươi trượng, bộ long bào màu vàng mặc trên người nhất định là bảo vật khó lường, trải qua năm vạn nặm, tuy rằng đã có chút rách nát, thế nhưng không hề hóa thành tro tàn, từ đó có thể thấy được người này chính là Thánh Đình Cơ Thiên Không.
Cổ Thần xoay người, quay ngược trở về sơn động phía sau, thẳng cho tới khi không nhìn thấy thông đạo huyết mạch mới ngừng lại.
Ngay cả đại năng thượng cổ như Cơ Thiên Không cũng phải bỏ mạng, hung hiểm tới cực điểm, căn bản không thể tưởng tượng. Cổ Thần lấy ra cuộn tranh và Âm Dương Trận Đồ, một lần nữa nghiên cứu.
Mặt đất…
Đế tử Đại Doanh Tàng Chân Cơ mất mạng tại Thiên Linh Phong, sự kiện này giống như một quả bom mang tính bạo tạc cực lớn, rất nhanh liền truyền khắp trung thổ, Thánh Đình Đại Kiền, tứ đại Đế Đình, người người đều biết.
Đế Đình chính là một trong những thế lực siêu cấp gần Thánh Đình nhất, đường đường là đế tử dĩ nhiên bị giết chết, đây là đại sự cỡ nào? Chuyện này bị truyền ra ngoài bằng với trước mặt mọi người trong thiên hạ hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt Đế Đình Đại Doanh.
Đế Đình Đại Doanh lập tức treo thưởng truy sát lệnh, treo thưởng linh thạch nghìn vạn, truy tìm hung thủ, tục truyền, hung thủ là một nam tử tuổi chừng ba mươi, mặc long bào, có một cỗ khí thế quân lâm thiên hạ, ngạo thị bát phương, theo nhưng tin tức vỉa hè, người này là thánh tử Thánh Đình Cơ Thần Không.
Nhưng Đế Đình Đại Doanh công khai tuyên bố, hung thủ biết thuật biến hóa, không phải là thánh tử Cơ Thần Không.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trung thổ đều sôi sùng sục, thậm chí ngay cả Đế Đình Đại Linh cách Đại Doanh trăm vạn dặm, xa xa nơi tây thùy, chuyện mà các tu sĩ đàm luận nhiều nhất chính là đế tử Đại Doanh bị giết chết.
Tàng Chân Cơ đứng hàng thứ chín trong thập đại đế tử Đại Doanh, năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, tu vi Kim Đan hậu kỳ, là người duy nhất trong thập đại đế tử chưa bước vào Mệnh Tuyền cảnh, bất quá tu vi của Tàng Chân Cơ bước vào Mệnh Tuyền chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nguyên bản tiếp qua mấy năm, thập đại đế tử Đại Doanh mỗi một người đều là đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, nhất là thái tử Tàng Thiên cơ càng danh chấn Cổ Hoang, Tàng gia có người kế tục, một nhà khí thế kinh người, không giống như các Đế Đình khác, không người nối nghiệp, một đời không bằng một đời. Thực lực Đế Đình Đại Doanh cực mạnh, đứng đầu tứ đại đế đình, chỉ có Thánh Đình mới có thể áp qua được một tầng.
Hôm nay tu vi đế tử chưa thành đã phải chịu độc thủ, Đế Đình Đại Doanh làm sao có thể chịu để yên.
Tàng gia dò xét lần lượt từng cừu địch, thậm chí ngay cả Cổ Thần cũng bị liệt vào hàng ngũ hoài nghi hung thủ, thế nhưng bất cứ kẻ nào cũng không hề nghĩ tới, nguyên nhân Tàng Chân Cơ tử vong lại có liên quan tới mẫu thuẫn giữa Cự Linh Môn và Cổ gia thành Nhạc Thủy.
Hôm nay những kẻ biết Cự Linh Môn có mâu thuẫn với Cổ gia đã sớm hồn về minh giới, Đế Đình vô luận thế nào cũng không thể tra xét tới Cổ gia thành Nhạc Thủy.
Về phần Cổ Thần, tuy rằng cũng là một trong những đối tượng bị hoài nghi, thế nhưng từ sau khi Cổ Thần xuất hiện một lần tại thành Nam Dương Hướng gia liền giống như đá chìm đáy biển, không có nửa điểm tin tức.
Không ai có thể nghĩ được, hắn đang bị nhốt trong Hiên Viên đế trủng dưới lòng đất, đang vì đào sinh mà sầu lo!
Lúc này, liên tục mười ngày trôi qua, ánh mắt Cổ Thần mới từ trong hai bộ trận đồ thu hồi lại, trong mắt không hề có vẻ vui mừng, trải qua nhiều lần thôi diễn, phán đoán, cuối cùng cho ra kết quả, trong thông đạo huyết mạch không hề có bất cứ trận pháp nào, cũng không hề có bất cứ cơ quan hung hiểm nào khác!
Đây chỉ là một thông đạo huyết mạch bình thường, chỉ là không biết vì sao lại biến thành màu đỏ của máu như vậy!
Cổ Thần có rất nhiều nghi hoặc không lời giải, nếu như không có bất cứ trận pháp nào, vậy thì trong thông đạo huyết mạch có nhiều hài cốt thi thể như vậy rốt cuộc là chết như thế nào đây?
Cổ Thần một lần nữa đi tới trước thông đạo huyết mạch, lúc này đây mạnh mẽ ổn định tâm thần, một lần nữa nhìn thẳng vào chữ "máu" thật lớn, ngay cả như vậy trong cơ thể hắn vẫn trào lên cảm giác khí huyết cuồn cuộn, muốn phá thể ra ngoài.
Cổ Thần cảm giác, máu tươi trong cơ thể hắn tựa hồ có một loại cảm giác hoan hô nhảy nhót, căn bản không bị hắn khống chế.
Nhìn hồi lâu, lúc này Cổ Thần vẫn không dám bước vào thông đạo huyết mạch, lại lấy ra cuộn tranh và Âm Dương Trận Đồ cẩn thận nghiên cứu một lần nữa, sau ba ngày ba đêm, Cổ Thần xác định, trong thông đạo huyết mạch không hề có bất cứ trận pháp nào.
Trải qua hai mươi mấy ngày tìm hiểu, thôi diễn, Cổ Thần đối với Thổ Chi Đại Trận coi như nắm chắc hai ba thành, mà vị trí thông đạo huyết mạch hiện tại có vẽ trên cuộn tranh, hắn hoàn toàn xác định được, tuyệt đối không có trận pháp.
Ngày thứ hai mươi bốn, đã là ngày thứ mười bốn hắn đứng trước thông đạo huyết mạch rồi, lúc này đây, Cổ Thần cố lấy dung khí, chuẩn bị bước vào thông đạo huyết mạch.
Nhiều người đã chết trong thông đạo huyết mạch như vậy, mỗi người đều biết rõ phía trước vô cùng nguy hiểm, thế nhưng bọn họ vẫn tiếp tục tiến lên, không ai nguyện ý suốt đời bị nhốt trong tuyệt động, chỉ cần có một tia hi vọng thoát khỏi đều phải nếm thử, ngay cả mất đi tính mệnh thì cũng không ngừng lại!
Huống chi Cổ Thần còn có rất nhiều chuyện bên ngoài cần hắn đi làm.
Cổ Thần không thể tính toán bước đi của hắn đến tột cùng là có bao nhiêu chậm chạm, tựa hồ qua nửa canh giờ, chân của hắn mới vươn được nửa bước, toàn bộ tinh thần của Cổ Thần luôn luôn bảo trì cảnh giác cao độ, chỉ cần có bất cứ nguy hiểm nào xuất hiện hắn cũng sẽ lập tức phóng ra Thanh Hoa Thần Mộc Thuẫn, sau đó bật lui trở về.
Một lúc lâu sau, bước chân của Cổ Thần rốt cuộc hạ xuống, hoàn thành bước đầu tiên, dẫm xuống thông đạo huyết mạch, không hề có bất cứ chuyện gì phát sinh, dần dần, hắn nhấc chân lên, thực hiện bước thứ hai.
Có bước đầu tiên thành công vô sự, bước thứ hai rõ ràng nhanh hơn nhiều, hiện tại, toàn bộ thân thể Cổ Thần đã tiến vào trong thông đạo huyết mạch.
Đúng lúc này…
Chữ "máu" thật lớn phía đầu cùng thông đạo đột nhiên sáng lên, phát ra huyết quang vạn trượng, bao phủ toàn bộ thông đạo huyết mạch bên trong, một tia máu tươi từ trong chữ "máu" phun ra, giống như một đạo kiếm cương, bắn thẳng về phía Cổ Thần.
Lui…
Thanh Hoa Thần Mộc Thuẫn trong nháy mắt từ trong mi tâm bắn ra, đồng thời thân thể Cổ Thần giống như mèo bị dẫm phải đuôi, mạnh mẽ đạp mạnh thối lui về phía sau.
Ầm ầm…
Giống như chạm phải tường đồng vách sắt vang lên tiếng nổ lớn, phía sau lưng Cổ Thần tê rần, thân thể hắn còn chưa lui lại được ba tấc đã bị cái gì đó ngăn cản bắn trở về.
Trói buộc không gian…
Cổ Thần thất kinh, toàn bộ thông đạo huyết mạch đều bị huyết quang bao phủ, hình thành trói buộc không gian, căn bản là không thể ra được nữa rồi, mà tia máu tươi kia lại giống như lợi kiếm chém thẳng về phía Cổ Thần…
Không xong… Mạng nguy hiểm!
Trong lòng Cổ Thần thở dài một tiếng, trong Hiên Viên đế trủng này, ngay cả đại năng thượng cổ cũng táng mạng tại chỗ, hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ, quả thực không hề có bất cứ hi vọng sống sót nào.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng vô luận thế nào đi nữa Cổ Thần cũng không chịu khoanh tay đợi chết, mi tâm chợt lóe quang mang, hai tay nhiều hơn hai kiện pháp bảo, đều là pháp bảo thượng phẩm.
Quang mang hóa thành một tòa cổ chung, phóng lên chụp lên trên đỉnh đầu Cổ Thần, một đạo quang mang khác thì giống như mặt tường chắn trước mặt Cổ Thần.
Một kiện pháp bảo cực phẩm, hai kiện pháp bảo thượng phẩm, đều là pháp bảo phòng ngự, đây đã là lực lượng phòng ngự lớn nhất mà Cổ Thần có thể bộc phát ra, đồng thời thân thể cũng thi triển Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ cửu trọng, hình thành môt cương tráo pháp lực bảo hộ.
- Vô ích thôi, đây là công kích huyết mạch bản đế lưu lại, trừ phi là pháp lực của chính bản thân ngươi, pháp bảo tuyệt đối không thể chống đỡ được…
Thanh âm của Hiên Viên đại đế lại vang lên, hắn tựa hồ biết rõ, lúc này tu sĩ nhất định sẽ sử dụng pháp bảo để chống đối.
Tia máu tươi tới cực nhanh, Cổ Thần vừa mới tế ra pháp bảo đã xuất hiện trước mặt.
Xuyên qua bức tường màu xanh, vượt qua quang tráo cổ chung, lại xuyên qua Thanh Hoa Thần Mộc Thuẫn, tia máu tươi không dừng lại, trực tiếp đánh vào quang tráo pháp lực của Cổ Thần.
Quang tráo pháp lực của Cổ Thần giống như bọt biển, vừa chạm liền tan, tia máu trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể Cổ Thần.
Toàn thân Cổ Thần chấn động, hai tay lập tức chĩa về phía sau, hắn cảm giác bản thân bị chém thành hai nửa, thế nhưng linh hồn hắn vẫn bình yên vô sự, tựa hồ không hề bị thụ thương.
Đúng lúc này, trong chữ "máu" phía trước lại xuất hiện một đạo huyết quang bắn tới, thanh âm của Hiên Viên đại đế vang lên:
- Huyết mạch của ngô lấy đại địa làm cơ sở, muôn đời bất diệt, pháp lực của ngô tất cả đều ngưng tụ trong huyết mạch, muôn đời trường tồn, người không có huyết mạch tương đồng với bản đế, chịu công kích huyết mạch của bản đế, đó chính là một kích toàn lực, người có huyết mạch tương đồng với bản đế, có thể bình yên thông qua thông đạo huyết mạch, được truyền thừa của ngô!
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Cổ Thần trực tiếp thu hồi lại pháp bảo, tùy ý để đạo huyết quang thứ hai đánh vào cơ thể chính mình, không ngoài dự liệu, lại bình yên vô sự, đồng thời huyết quang dung nhập vào cơ thể hắn, máu tươi tựa hồ càng cuồn cuộn mạnh mẽ hơn, giống như Trường Giang, Hoàng Hà rít gào…
Cổ Thần như có lĩnh ngộ, không hề mạnh mẽ khống chế khí huyết, trong sát na, toàn bộ máu tươi trong cơ thể và huyết quang dung nhập vào một chỗ, trong cơ thể Cổ Thần như có vạn vã chạy chồm, lại càng giống như tiểu vũ trụ bạo phát, điên cuồng lưu động mãnh liệt.
- Ta cùng với Hiên Viên đại đế có huyết mạch tương đồng?
Cổ Thần hét lên kinh hãi.
Hiên Viên đại đế là nhân vật như thế nào? Vượt qua chư tử thượng cổ, pháp lực thông thiên triệt địa, chấn cổ thước kim, trên trời dưới đất, cái thế vô địch, là người đứng đầu ngũ đế.
Cổ Thần thực sự không ngờ tới, hắn dĩ nhiên có huyết mạch tương đồng với Hiên Viên đại đế.
Hiên Viên đại đế chính là anh kiệt cái thế cuối thời thái cổ, đầu thời thượng cổ, cách ngày hôm nay chí ít cũng vượt qua mười vạn năm, nhân vật xa xưa như vậy thực sự quá mức cổ xưa.
Hai người cách nhau mười vạn năm dĩ nhiên có huyết mạch tương đồng, sao có thể không khiến Cổ Thần sợ hãi? Hống chi, hắn và đại nhân vật như Hiên Viên đại đế có huyết mạch tương đồng.
Cổ Thần đột nhiên nhớ tới tình cảnh tại rừng băng gặp phải ma tu Tà Băng Tông, ma tu Tà Băng Tông đã từng chỉ vào Cổ Thần nói: "Ngươi dĩ nhiên có cổ…", kết quả còn chưa kịp nói xong đã bị mất mạng.
Chẳng lẽ? Ma tu kia muốn nói chính là, huyết mạch của hắn có vấn đề?
Nhưng, Chiến Thần Lệnh là thánh khí Cổ Vu tộc, là tín vật của lịch đại chiến thần, mà Hiên Viên đại đế là đại đế nhân tộc, vì sao lại có huyết mạch tương đồng với Hiên Viên đại đế, đồng thời công kích của Chiến Thần Lệnh cũng không tổn thương tới hắn?
Nếu như nói nơi này là mộ trủng của Xích Vưu đại đế, Xích Xưu đại đế là đại đế Cổ Vu tộc, nếu như Cổ Thần có huyết mạch tương đồng với Xích Vưu đại đế, không bị Chiến Thần Lệnh thương tổn còn có thể nghĩ thông, nhưng hiện tại là huyết mạch tương đồng với Hiên Viên đại đế, điều này thực sự quá khiến Cổ Thần ngoài dự liệu.
Bất quá, Cổ Thần cũng thoáng yên lòng, khi biết được Chiến Thần Lệnh là thánh khí Cổ Vu tộc, Cổ Thần còn lo lắng chính mình là có huyết mạch Cổ Vu tộc, là người Cổ Vu tộc, hôm nay lại phát hiện có huyết mạch tương đồng với Hiên Viên đại đế, chí ít hắn là nhân tộc không giả.
Cổ Thần không phải là người không quyết đoán, nếu như vấn đề này không nghĩ ra được, vậy thì tạm thời không quản đến, lúc này trong lòng hắn chí có hưng phấn.
Nguyên vốn tưởng rằng phải chết không cần nghi ngờ, nào từng nghĩ đến dĩ nhiên là kết quả như vậy, nguyên lai chỉ sợ bóng sợ gió một hồi.
Gần trăm tu sĩ chết trong thông đạo huyết mạch không người nào không là cường giả cái thế, thậm chí là đại năng cấp bậc tiếp cận chư tử thượng cổ như Cơ Thiên Không, không hề có một người nào có huyết mạch tương đồng với Hiên Viên đại đế, hết lần này tới lần khác một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ như hắn lại phù hợp điều kiện, thực sự là tìm đường sống trong chỗ chết.
Quả thực, là trong phúc có họa, trong họa có phúc!
Nếu như công kích huyết mạch của Hiên Viên đại đế không có tác dụng gì nhiều đối với hắn, Cổ Thần liền đẩy nhanh bước tiến về phía trước.
Trong chữ "máu" thật lớn không ngừng phát ra một đạo lại một đạo huyết quang, liên miên không dứt, thế nhưng tia máu tiến vào cơ thể Cổ Thần, ngoại trừ khí máu tươi trong cơ thể hắn sôi trào ra, không còn bất cứ ảnh hưởng nào khác, ngược lại, khí huyết Cổ Thần hấp thu tia huyết quang kia càng dần càng trở lên tràn đầy, thực lực của hắn lại cao hơn một tầng.
Cổ Thần từng bước từng bước đi về phía trước, mười trượng… Hai mươi trượng… Ba mươi trượng…
Khi đi được bốn mươi trượng, bước chân của Cổ Thần đột nhiên dừng lại, phía trước hắn có một thi thể, có thể vượt qua được khoảng cách bốn mươi trượng trong thông đạo huyết mạch chứng minh tu vi của thi thể này khi còn sống vô cùng lợi hại.
Người này không phải ai khác, chính là chưởng giáo chí tôn của Hư Thiên Tông sáu nghìn năm trước Hư Hành Không. Hắn là một trong sáu mươi lăm tu sĩ Độ Hư cảnh, là người đi được xa thứ ba, chừng bốn mươi trượng, người đi được xa nhất là Cơ Thiên Khung Thánh Đình.
Cách hơn bốn mươi trượng còn có một thi thể, bên cạnh thi thể này có một tòa tiểu pháp bảy tầng, hẳn là Lý Hóa Thần lưu lại chữ khắc sâu thứ hai, từ trên chữ khắc có thể thấy được, tu vi của Lý Hóa Thần gần với Cơ Thiên Không nhất, đồng thời chữ khắc tồn tại chí ít hơn ba vạn năm, là tổ tiên của Lý gia, hậu nhân của Bảo Tháp Thiên Vương…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.