Càng đi về phía trước, ánh sáng càng thêm rõ ràng, đi trên dưới trăm trượng, phía trước xuất hiện một động thính thật lớn, lớn chừng nghìn trượng, thực sự khó có thể tưởng tượng được, dưới lòng đất di nhiên có một không gian rộng lớn tới như vậy.
Động thính nghìn trượng này sáng rõ như ban ngày, so sánh với sơn động u ám xung quanh, nơi này quả thực không khác gì thế giới mặt trời, cước bộ của Cổ Thần cũng dừng lại trước cửa, không hề bước thêm, phía sau lưng cảm thấy lạnh toát cả người.
Chỉ thấy trên mặt đất động thính, cứ cách hơn mười trượng lại có một bộ xương trắng, xương trắng đã sớm phong hóa, bề ngoài vô cùng tàn tạ, thế nhưng coi như vẫn duy trì khung xương hoàn chỉnh.
Khung xương cách Cổ Thần gần nhất chừng vài thước, Cổ Thần lấy ra một thanh trường kiếm, cạo một ít bột phất từ trên thân bộ xương trắng này, tỉ mỉ quan sát cẩn thận, trong mắt đại chấn, bộ xương trắng này chí ít đã chết trong thời gian 5000 năm trước.
Thời gian 5000 năm thừa đủ cho khung xương hóa thành tro tàn rồi, thế nhưng bộ xương trắng này vẫn duy trì hoàn chỉnh như trước, vậy chủ nhân khung xương khi còn sống có tu vi như thế nào?
Cổ Thần đơn giản phỏng đoán một chút, chí ít cũng là tu sĩ Linh Anh kỳ, trải qua một lần thoát thai hoán cốt, đồng thời trùng tu thân thể, nếu là trùng tu linh hồn, chí ít cũng phải có tu vi Nguyên Thần kỳ.
Cổ Thần giương mắt nhìn quanh, đường nhìn có thể thấy được chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tien/1232046/chuong-330.html