Mi tâm Cổ Thần chợt lóe, một đạo ô quang bắn ra, trôi nổi phía trước Cổ Thần hơn ba thước. Đây là một thanh lợi kiếm dài chừng hai thước, chỉ có thân kiếm, toàn thân đen nhánh, tựa hồ rất bình thường. Cổ Thần dùng thần thức dung nhập vào lợi kiếm màu đen, thần thức khẽ động, lợi kiếm màu đen lập tức hóa thành một đạo ô quang, bay về phía trước với tốc độ cực nhanh. Trong động phủ này, bốn phía đều là tảng đá, bên ngoài động phủ cũng là một ngọn núi đá thật lớn. Thế nhưng ô quang lại giống như cắt đậu hũ, không một chút tiếng động đã đâm xuyên vào trong tảng đá. Muốn đâm vào trong tảng đá rất nhẹ nhàng, cho dù không cần pháp bảo Cổ Thần chỉ cần đánh ra một đạo chỉ cương cũng có thể tạo thành một lỗ thủng lớn sâu hơn mười trượng, nhưng đây là bằng vào lực lượng tuyệt đối phá hủy tảng đá, tiếng vang tất nhiên kinh thiên động địa. Lưỡi dao sắc bén giống như đâm vào đậu hũ, tiến vào sâu trong tảng đá, trình độ sắc bén và cứng rắn có thể nghĩa được. Tảng đá dưới lưỡi dao sắc bén màu đen căn bản không khác gì so với không khí, thần thức Cổ Thần ngự kiếm, lợi kiếm màu đen trong nháy mắt đã đâm xuyên qua đá cứng hơn trăm trượng. Sau đó thần thức Cổ Thần vừa thu lại, lợi kiếm màu đen quay vòng một lượt, tất cả đá cứng đều giống như không khí, từ một địa phương đâm xuyên qua đá cứng hơn trăm trượng, trở về phía trước mi tâm Cổ Thần. Cổ Thần nhìn thanh phi kiếm sắc bén từ mười tám khỏa võng lượng thạch luyện chế thành, trong mắt vô cùng thỏa mãn, tuy rằng Linh Lung bảo tháp rất lợi hại, thế nhưng Cổ Thần chỉ có thể để nó tự động phát sinh công kích, không đến Độ Hư cảnh căn bản không thể phát huy hết hiệu quả công kích của Linh Lung bảo tháp. Nếu như đối thủ có pháp bảo hộ thể tốt, có thể ngăn cản công kích pháp tắc từ Linh Lung bảo tháp, như vậy thanh phi kiếm sắc bén này chính là đòn sát thủ cường đại nhất của hắn. Đồng thời, rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh, tu vi của Cổ Thần sẽ thối lui trở về Thần Hải cảnh, không tới Mệnh Tuyền cảnh căn bản không thể sử dụng Linh Lung bảo tháp, lúc này thanh phi kiếm sắc bén chính là pháp bảo công kích cực mạnh của Cổ Thần. - Sau này ngươi và ta cùng nhau đối địch, ta phải cho ngươi một cái tên vang dội mới được! Cổ Thần nhìn lưỡi dao sắc bén, suy nghĩ một chút, nói: - Nếu bị ngươi bổ trúng, không chỉ là thân thể, linh hồn cũng sẽ bị hao tổn rất nhiều, vậy gọi ngươi là Thần Hình Câu Diệt đi! Nói xong, Cổ Thần ha ha cười, nói tiếp: - Thần Hình Câu Diệt, một kiếm ra, thân thể lẫn linh hồn đều chết, quả nhiên thích hợp với ngươi! Đang khi nói chuyện, ô quang thiểm điện dung nhập vào mi tâm Cổ Thần, Thần Hình Câu Diệt Kiếm bị Cổ Thần cất giữa trong không gian mi tâm. Có Thần Hình Câu Diệt kiếp, lúc ra khỏi Côn Ngô Bí Cảnh, không nói ngang dọc Thần Hải cảnh, coi như là tu sĩ mới bước vào Mệnh Tuyền cảnh, không cẩn thận bị Thần Hình Câu Diệt kiếm bổ trúng cũng nhất định thần hình câu diệt. Lúc thu hồi Thần Hình Câu Diệt kiếm, Cổ Thần theo thói quen nhìn sang bên cạnh, trước kia mỗi lần bế quan tu luyện đều có Tiểu Bạch bên người, lúc này khẳng định sẽ hoa chân múa tay khoa trương Thần Hình Câu Diệt kiếm lợi hại. Thời điểm lấy được võng lượng thạch Tiểu Bạch ở bên cạnh, luyện hóa võng lượng thạch thành Thần Hình Câu Diệt kiếm, Tiểu Bạch đã tới Thiên Đình, tuy rằng cùng tồn tại trong Côn Ngô Bí cảnh, thế nhưng không thể gặp nhau. Cắn răng, ánh mắt Cổ Thần từ trong hồi ức khôi phục lại, thầm nghĩ: "Tiểu Bạch có thân phận Thiên Hồ Vương, Thiên Hồ Vương chân chính đã chết, chết không đối chứng, không ai sẽ hoài nghi Tiểu Bạch là giả, nàng tại Thiên Đình hẳn là rất khá, hiện tại việc cần phải làm chính là nhanh chóng đề cao tu vi chính mình, sớm ngày giúp sư tỷ tìm được phương pháp hóa giải huyền âm tuyệt mạch…" Mặc kệ là phương pháp hóa giải huyền âm tuyệt mạch của sư tỷ hay là tới Thiên đình tìm kiếm Tiểu Bạch đều có một tiền đề chung, đó chính là thực lực! Không có thực lực, tất cả đều chỉ là lời nói suông! "Ta nhất định phải trở nên cường đại hơn! Mệnh Tuyền cảnh, kiếp này không phải là điểm giới hạn của ta, ta nhất định phải bước vào Độ Hư chi cảnh!" Trong lòng Cổ Thần kiên định hò hét. Móc ra hai khối linh thạch thượng phẩm, Cổ Thần hai tay hai khối, lập tức vận chuyển Phệ Linh quyết, hấp thu linh khí trong linh thạch nhập thể, bắt đầu tu luyện Đỉnh Thiên Quyết. Tu vi Mệnh Tuyền cảnh có thể trọn vẹn hấp thu linh thạch thượng phẩm rồi, tuy rằng rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh, tu vi sẽ thối lui trở về Thần Hải cảnh, nhưng Cổ Thần cũng biết, lúc này hắn tu luyện bao nhiêu tại Côn Ngô Bí Cảnh, lúc rời khỏi tu vi của hắn tại cơ sở cũ sẽ có bước đề cao bấy nhiêu. Đồng thời, tu luyện tăng trưởng tu vi Mệnh Tuyền cảnh so với tăng trưởng tu vi Thần Hải cảnh có hiệu quả lớn hơn rất nhiều, tuy rằng chỉ trong thời gian một năm, thế nhưng hiệu quả tu luyện tuyệt đối so với thời điểm Thần Hải cảnh đề cao tu vi trong lúc bế quant u luyện ba bốn năm. Hiệu quả nhất định đề cao vài lần. Đây là cơ hội phi thường khó có, Cổ Thần không muốn lãng phí nửa điểm thời gian. Tu sĩ ngoài Thần Hải cảnh, có thể dùng linh khí thay thế thức ăn, tiến hành tị cốc, chỉ cần có đủ linh thạch trong người, bằng vào linh khí nhập thể có thể không cần ăn uống, tuy rằng có chút cảm giác khô khan, nhưng không hề ảnh hưởng tới tu sĩ tu luyện! Trong đoạn thời gian tiếp theo, Cổ Thần không hề bước ra khỏi động phủ nửa bước, mỗi ngày lấy hấp thu linh khí thay thức ăn, bế quan tu luyện. Lấy tu vi Đoạt Xá hậu kỳ của Cổ Thần hiện tại, liên tục trong thời gian mấy tháng Cổ Thần cũng không có cảm giác tu vi biến hóa gì quá lớn, nguyên anh vẫn cường đại như cũ, không hề có dấu hiệu nguyên anh hóa thần. Bất quá, Cổ Thần không chút nóng vội, tiếp tục bảo trì tu luyện, thời gian tu luyện mấy tháng đối với Đoạt Xá hậu kỳ mà nói không coi là cái gì, thế nhưng đối với tu vi Thần Hải cảnh chí ít cũng đề cao một cấp độ nhỏ rồi. Hiện tại tuy rằng không có cảm giác, thế nhưng chờ khi ra khỏi Côn Ngô Bí Cảnh, linh khí phụ thể biến mất, hiệu quả tu luyện hiện tại sẽ hoàn toàn thể hiện! Ngày qua ngày, tháng qua tháng… Cổ Thần ngồi ngay ngắn trong huyệt động, thời gian đã trôi qua một năm rồi, một năm vừa rồi, hắn không hề mở mắt, không hề động đậy, biến hóa duy nhất chính là mặt đất bên cạnh hắn đã có rất nhiều linh thạch vứt đi. Mỗi một khối linh thạch bị hấp thu hoàn toàn, Cổ Thần sẽ ném sang một bên, sau đó lại lấy ra một khối linh thạch khác. Linh thạch thượng phẩm, hàm lượng linh khí so với linh thạch trung phẩm cao hơn gấp trăm lần, linh thạch trung phẩm lại cao gấp 100 lần so với linh thạch hạ phẩm. Cổ Thần dùng Phệ Linh Quyết hấp thu linh thạch hạ phẩm, một ngày một đêm có thể hấp thu hơn mười khối, sau đó hấp thu linh thạch trung phẩm, tuy rằng tu vi đề cao khiến tốc độ hấp thu linh khí của hắn cũng đề cao không chỉ mười lần, nhưng một ngày một đêm cũng chỉ có thể hấp thu mấy khối linh thạch trung phẩm. Hiện tại Cổ Thần có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, tốc độ dùng Phệ Linh quyết hấp thu linh thạch so với thời điểm Thần Hải cảnh nhanh hơn gấp mười lần, nhưng hấp thu một viên linh thạch thượng phẩm cũng cần phải có thời gian vài ngày đêm. Sau khi Cổ Thần hấp thu hơn mười khối linh thạch thượng phẩm, lại chuyển sang hấp thu linh thạch trung phẩm, trong Càn Khôn Trạc chỉ có hơn ba trăm khối linh thạch thượng phẩm, nếu như hấp thu toàn bộ, sau này tới Mệnh Tuyền cảnh sẽ không có để tu luyện. Vẫn tiếp tục hấp thu linh thạch thượng phẩm quả thực có chút quá mức xa xỉ, linh thạch trung phẩm hắn còn khá nhiều, tới mấy vạn khối. Đã một năm trôi qua, bên cạnh hắn chí ít cũng vứt đi mấy nghìn khối linh thạch trung phẩm. Ngày hôm nay, đột nhiên Cổ Thần mở rộng hai mắt. Tuy rằng đang bế quant u luyện, nhưng trong lòng Cổ Thần không hề quên đi thời gian trôi qua, Côn Ngô Bí Cảnh sắp tới thời điểm mở ra rồi, lúc này hắn cảm giác pháp lực so với lúc chưa bế quan rõ ràng tinh tiến hơn rất nhiều, khi hạ xuống tu vi Thần Hải cảnh, nhất định sẽ có bước tăng trưởng không nhỏ. Trong thời gian hai năm vừa qua, đám người Hoàng Dược Tiên đã tu luyện trong bảo tháp tầng thứ hai, cũng hấp thu linh khí trong linh thạch thay thức ăn, chỉ là không giống như Cổ Thần, một lần ngồi xuống hai năm không chút động đậy. Còn có hơn mười ngày Côn Ngô Bí Cảnh ra mở ra thông đạo truyền tống, tất cả mọi người tụ tập với nhau, nội dung nói chuyện đều là thu hoạch trong thời gian tu luyện gần hai năm tại bảo tháp tầng thứ hai. Nguồn: truyentop.net Trên mặt mọi người đều là nụ cười tươi rói, tuy rằng bên ngoài chỉ là một năm, thế nhưng bên trong bảo tháp đã là hai năm. Tiểu hòa thượng thông qua gần hai năm tu luyện, tu vi đột phá hai tầng cấp nhỏ, bước vào Bồi Nguyên hậu kỳ. Cách thời điểm thông đạo rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh mở ra khoảng cừng nửa tháng, cuối cùng Cổ Thần đi ra khỏi động phủ, xuất hiện tại phạm vi nhìn của mọi người. Nửa tháng trong bảo tháp, bên ngoài cũng chỉ chừng bảy tám ngày, nếu như mọi người đều đang chờ thông đạo truyền tống mở ra, tự nhiên sẽ không ở trong bảo tháp tầng thứ hai, thời gian dài gấp hai lần. Sau khi Cổ Thần bế quan đi ra, chuyện thứ nhất chính là chia tay mọi người, đi tới biển mây, dừng lại ngay trước Nam Thiên tiên môn. Nhìn Nam Thiên tiên môn lạnh lẽo trước mặt, hình bóng Tiểu Bạch tựa hồ như ẩn như hiện, mờ ảo trong tầm mắt của Cổ Thần. - Tiểu Bạch, ta tới đây cáo biệt nàng! Đứng ngoài Nam Thiên tiên môn vạn trượng, Cổ Thần tự nhủ nói. - Thời gian một năm này cũng không biết nàng sống như thế nào? Lần Côn Ngô Bí Cảnh mở ra tiếp theo còn có mấy trăm năm, thế nhưng nàng yên tâm, mặc kệ chờ bao lâu, ta nhất định sẽ trở lại nơi này, bước vào Thiên đình, dẫn nàng rời khỏi nơi đây! Tiểu Bạch, nàng chờ ta… Đứng lại đủ thời gian một ngày Cổ Thần mới từ trong Nam Thiên tiên môn trở về, vừa đi vừa về, tổng cộng thời gian năm ngày, thông đạo ra ngoài trong hai ngày tiếp theo ra mở ra. Đêm nay, Cổ Thần đang nồi trên đỉnh một ngọn núi ngay bên cạnh sơn cốc, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng gió thổi khe khẽ, Đạo Cửu Thiên phi độn tới ngay phía sau hắn. - Đạo huynh! Đạo Cửu Thiên là một trong những bằng hữu không nhiều lắm tại kiếp trước của hắn, Cổ Thần chủ động bắt chuyện. - Cổ sư đệ, đang suy nghĩ Tiểu Bạch cô nương? Đạo Cửu Thiên hỏi. Cổ Thần gật đầu, nói: - Không chỉ là Tiểu Bạch, sắp phải rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh rồi, rất nhiều người khiến ta phải tưởng niệm, lúc này trong lòng đều đang suy nghĩ! Đạo Cửu Thiên nói: - Xem ra Cổ sư đệ là người đa tình! Cứ nghe nói Cổ sư đệ là một giới tán tu, vô thân vô cố? Cổ Thần liếc mắt nhìn Đạo Cửu Thiên, không biết hắn hỏi chuyện này làm gì! Đạo Cửu Thiên nói: - Ta quan sát Cổ sư đệ, khóe mắt hơi xanh, hai bên trắng, trên mặt hình như có bạch khí quay xung quanh, đây là biểu hiện gia hung, nếu sư đệ còn có thân hữu trên đời, ra khỏi Côn Ngô Bí Cảnh cần phải đi nhìn một chút, miễn cho lưu lại tiếc nuối! Thâu đạo, thuật xem tướng của Đạo Cửu Thiên đã được Đạo Vô Cực chân truyền, lẽ nào phụ thân có bất trắc gì đó? Trong lòng Cổ Thần kinh hãi, nhất thời đứng lên, cung kính khom người với Đạo Cửu Thiên, nói: - Thỉnh đạo huynh xem hộ, thân nhân của ta hiện tại có an toàn hay không? - Cổ sư đệ không cần sốt ruột! Đạo Cửu Thiên vỗ vỗ vai Cổ Thần, nói: - Bạch khí trên mặt ngươi như có như không, nói rõ thân nhân của ngươi hiện tại đang an toàn, thế nhưng chậm thì mười ngày, lâu thì nửa tháng sẽ sảy ra biến hóa, ra khỏi Côn Ngô Bí Cảnh, Cổ sư đệ nên trở về xem một chút, bằng vào tu vi của Cổ sư đệ, chắc có thể hóa giải trường kiếp nạn này, chuyển nguy thành an! Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã tới ngày mở ra thông đạo rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh. Truyền tống trận định hướng tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh khác nhau, thời điểm mở ra thông đạo rời khỏi cũng khác nhau. Mỗi cách nghìn dặm trong Côn Ngô Bí Cảnh sẽ hiện ra một truyền tống trận, mặc kệ đang ở nơi nào cũng sẽ tới truyền tống trận gần nhất truyền tống đi, chớp mắt sau đã xuất hiện bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh. Tất cả mọi người leo lên đỉnh một ngọn núi nhỏ ngay bên cạnh sơn cốc, nơi này có tầm nhìn rộng rãi, có thể quan sát bốn phương tám hướng, chờ khi thông đạo rời khỏi mở ra là có thể biết được cách truyền tống trận gần nhất ở nơi nào rồi. - Cổ Thần lão đệ, trong Côn Ngô Bí Cảnh này, mỗi ngày đều phải hấp thu linh thạch thay thực vật, trong miệng thực sự quá nhạt nhẽo, nhớ tới thịt nướng ngươi từng làm, chậc chậc… Cổ Thần lão đệ, sau khi ra ngoài ngươi nên nướng nhiều thịt một chút cho huynh đệ, lần sau ta lại trộm chút ngọc quỳnh tiên nhưỡng của Nhưỡng Tiên Các, cùng ngươi đối ẩm… Tiểu hòa thượng đứng bên cạnh Cổ Thần, hưng phấn nói. - Tiểu hòa thượng, ngươi không phải nói vì ta có thể mười năm không uống rượu, không ăn thịt hay sao? Lúc này mới qua bao lâu? Nếu không phải đang ở trong Côn Ngô Bí Cảnh, có phải ngươi đã sớm chạy đi ăn thịt, uống rươụ? Ngao Nhị Nhi nhất thời tung cước đá thẳng vào cái mông tiểu hòa thượng. - Ai nha… Tiểu hòa thượng bi thiết hét lên một tiếng, nhất thời từ trên đỉnh núi bay xuống phía dưới, trên cái mông còn nguyên một vết đế giày. Mọi người thấy thế, đều hé miệng cười, căn bản không cần lo lắng cho tiểu hòa thượng. Quả nhiên, tiểu hòa thượng rơi xuống đất, không hề có nửa điểm âm thanh, trực tiếp chui vào trong lòng đất, chờ khi xuất hiện một lần nữa đã tới đỉnh núi, vuốt đầu nói: - Tiểu long nữ, nàng học cái gì tốt không học lại đi học cái chiêu cước pháp quỷ thần không phát hiện ra của đạo sĩ thối kia? Ta chỉ là ví dụ, biết không? Tiểu hòa thượng nếu không ăn thịt, uống rượu, vậy không phải là tiểu hòa thượng rồi… Cổ Thần lão đệ, ngươi nói đúng hay không? Cổ Thần cười nói: - Mao huynh nói đúng, Nhị Nhi, Mao huynh thẳng thắn, thích cái gì làm cái đấy! Nàng đừng trách móc! Ngao Nhị Nhi gật đầu, nói với tiểu hòa thượng: - Ngươi có thể ăn thịt uống rượu, thế nhưng phải mang ta đi cùng, chúng ta vừa uống rượu, vừa ăn thịt, vừa tung hoành thiên hạ! - Đó là đường nhiên! Tiểu hòa thượng gật đầu nói: - Không có tiểu long nữ, ăn thịt uống rượu cũng không có lý thú! - Tiểu hòa thượng, sư phụ ngươi nói cho ta biết rồi, ngươi tu luyện Ngũ Chuyển Kim Cương Bất Diệt Thần Thể, trước đệ nhất chuyển, kinh mạch toàn thân thông thuận, chỉ có cái mông là vận hành không nhanh, cần phải khơi thông nhiều hơn, như vậy có thể trợ giúp ngươi sớm ngày tu thành thần thể, ngươi cũng đừng trách ta! Ngao Nhị Nhi vừa nói vừa đi, tới bên cạnh tiểu hòa thượng. - Không trách không trách, ai nha… Tiểu hòa thượng vừa mới mở miệng, thân thể lại bay xuống dưới núi, trên cái mông lại thêm một dấu đế giày. Chốc lát sau, hòa thượng lại từ bên cạnh chui ra, theo thói quen vỗ vỗ cái mông, nói: - Tiểu long nữ, nàng đừng nghe đạo sĩ thối kia, hắn chỉ tìm một cớ danh chính ngôn thuận để đá ta, oa… Thông đạo ra ngoài mở rồi! Đột nhiên nhãn thần tiểu hòa thượng sáng lên, ngón tay chỉ thẳng về phía trước, mọi người theo ngón tay của tiểu hòa thượng chỉ nhìn lại, cách bọn họ mấy trăm trượng, quả nhiên có một đạo quang trụ phóng lên cao. Rất nhanh, bốn phía xa xa liên tiếp có quang trụ xuất hiện, so với đạo quang trụ mà hòa thượng chỉ xa hơn không ít. Sắc mặt mọi người vui vẻ, đều tung pháp bảo, phi độn về phía quang trụ. Hai cánh Cổ Thần rung lên, bay lên cao mấy nghìn trượng, dõi mắt nhìn bốn phương, cứ cách nghìn dặm lại có một đạo quang trụ nối tận trời, hình thành một truyền tống trận cỡ lớn. - Kim Sí Thiên Bằng, Tàng Thiên Cơ, các ngươi né tránh một năm, hiện tại cũng phải đi ra rồi! Cổ Thần nói xong, Thiểm Thiên Phong Dực vỗ mạnh, hóa thành một đạo điện quang đuổi theo, rất nhanh mọi người đã phi độn tới trước truyền tống trận. - Chúng ta cùng nhau đi… Hoàng Dược Tiên phất phất tay, mọi người cùng nhau tiến vào truyền tống trận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]