Tiểu Bạch khóc như mưa, ôm thật chặt thân thể Cổ Thần, nấc lên nói:
- Ta phải đợi bao lâu?
Nhìn nhãn thần lưu luyến của Tiểu Bạch, trong lòng Cổ Thần đau xót, ôm Tiểu Bạch vào trong lòng, lần này ở lại cần phải chờ bao lâu? Chờ Côn Ngô Bí Cảnh mở ra một lần nữa cần phải có mấy trăm năm!
- Vì nàng, ta nhất định sẽ bước vào Độ Hư cảnh, chờ Côn Ngô Bí Cảnh mở ra một lần nữa là lúc ta tiến vào Thiên đình tìm nàng…
Cổ Thần nói bên tai Tiểu Bạch:
- Đến lúc đó, trong thiên hạ không còn có người nào ngăn cản được chúng ta, ta mang nàng rời khỏi Thiên đình, đi khắp ngũ hoang tứ hải! Chúng ta sẽ cùng nhau thăm dò di tích tu sĩ thượng cổ lưu lại!
- Hừ…
Hắc Xà Vương khinh thường cười cười, nói:
- Chỉ bằng ngươi, còn bước vào Độ Hư cảnh? Không biết ngươi còn có thể sống sót tới khi Côn Ngô Bí Cảnh mở ra một lần nữa, hừ…
Cổ Thần đối với sự coi thường của Hắc Xà Vương hoàn toàn không nhìn, bất quá Tiểu Bạch nghe xong lại rất khó chịu, nói:
- Cổ Thần là lợi hại nhất, một ngày nào đó, Cổ Thần sẽ vượt qua ngươi, sẽ vượt qua tất cả mọi người!
Nói xong, Tiểu Bạch nhìn chăm chú Cổ Thần, nói:
- Ta tin tưởng ngươi, chờ thời điểm ngươi tới tìm ta, nhất định ngươi đã là lợi hại nhất, ta sẽ mãi chờ ngươi, ngươi nhất định phải tới tìm ta!
Hắc Xà Vương cười nhạo nói:
- Thiên Hồ Vương, ngươi hiện tại mất đi ký ức, hắc hắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tien/1232018/chuong-302.html