Chương trước
Chương sau

Làm Cổ Thần kỳ quái chính là, nếu như muốn Đoạt Xá, linh hồn Đoạt Xá kỳ đã chuyển hóa thành nguyên anh, hẳn là đã hoàn toàn thực hóa, sinh động so với thân thể không khác biệt nhiều.
Thế nhưng, hai Tiểu Bạch này tuy rằng đã có cảm giác thực chất hóa, thế nhưng chỉ cần nhìn qua liền biết rõ là linh hồn, không phải nguyên anh, không có cảm giác sinh động.
- Các ngươi có một là linh hồn kiếp trước, có một là linh hồn kiếp này, linh hồn kiếp trước vẫn luôn trốn trong thân thể, về tất cả mọi chuyện xảy ra giữa chúng ta nhất định biết rất rõ ràng, thực sự khó mà phân biệt…
Cổ Thần nhìn hai Tiểu Bạch, chậm rãi nói.
Cổ Thần đã có tu vi Đoạt Xá hậu kỳ, nguyên anh cường đại, có thể đơn giản tiêu hai cả hai linh hồn Tiểu Bạch, chỉ cần phân ra người nào là linh hồn kiếp trước, người nào là linh hồn kiếp này thì rất dễ làm.
Bất quá, linh hồn kiếp trước một mực trốn trong cơ thể Tiểu Bạch, Tiểu Bạch biết, linh hồn kiếp trước đều biết, rất khó phân biệt.
- Ta là linh hồn chân chính, nàng là linh hồn kiếp trước, nàng muốn đoạt xá…
Hai Tiểu Bạch lập tức tranh chấp, thực giả khó phân.
Cổ Thần xua xua tây, ngừng hai người tranh chấp, nói:
- Ta hỏi các ngươi mấy vấn đề, ai có thể trả lời được, ta tự nhiên biết ai là Tiểu Bạch chân chính.
Hai Tiểu Bạch nhất tề gật đầu, trong mắt tựa hồ đều lộ ra biểu tình khát vọng, tựa hồ muốn nhanh chóng phân biệt thực giả.
Cổ Thần hỏi:
- Ta và sư tỷ gặp nhau lần đầu tiên ở đâu? Nàng đang làm gì?
- Chân núi Bách Thảo Phong, Tử Uyên tỷ tỷ đang xem bệnh cho mọi người!
Hai Tiểu Bạch đồng thời đáp.
Cổ Thần lại hỏi:
- Tàng Truy Dương chết như thế nào?
- Bị hỏa diễm Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh đốt thành tro tàn!
Hai Tiểu bạch cũng đồng thời đáp.
Cổ Thần không chút dừng lại, lập tức hỏi:
- Ta cắt huyết quang của ngươi luyện thành đan dược gì?
- Tẩy trần đan…
Hai Tiểu Bạch lại trăm miệng một lời nói, trên mặt không có nửa điểm dị thường.
Không để có nửa điểm kẽ hở thời gian, Cổ Thần lại hỏi tiếp:
- Sau khi chạy trốn khỏi Tàng Thiên Cơ, ta trải qua bao nhiêu ngày mới khôi phục thương thế?
- 7….
Một thanh âm vang lên, sau đó đột nhiên ngừng lại.
Nguyên anh của Cổ Thần chợt lóe, liền chạy tới bên cạnh Tiểu Bạch ngoài quang trụ, kéo nàng sang một bên, hai mắt chợt bắn tinh quang, chăm chú nhìn vào Tiểu Bạch trong quang trụ, quát lên:
- Ngươi đến tột cùng là ai?
Đạo thanh âm kia xuất phát từ miệng Tiểu Bạch trong quang trụ, lúc đó Tiểu Bạch đã bị trongjt hương, hôn mê bất tỉnh, làm cách nào có thể biết được Cổ Thần trải qua bao nhiêu ngày mới khôi phục thương thế?
Tuy nói sau này Cổ Thần đã từng nói với Tiểu Bạch những chuyện xảy ra lúc nàng hôn mê, nhưng hiển nhiên không nói quá mức cặn kẽ vài chuyện lặt vặt như mấy ngày mới khôi phục thương thế.
Người này đã sớm ở trong thức hải của Tiểu Bạch, chỉ kém một bước là có thể đoạt xá thành công, nếu không phải bị lực lượng của trấn hồn đan phát huy tác dụng, Tiểu Bạch đã sớm bị nàng đoạt xá rồi.
Đã bị bại lộ, Tiểu Bạch giả nhất thời lộ rõ hung quang trong mắt, oán khí dần dần bộc phát, nói:
- Ta là ai? Tên tiểu tử thối ngươi dám cắt huyết quan của ta, khiến nguyên anh của ta bị tiêu diệt tới chín thành chín, chỉ còn sót lại một tia du hồn, thiếu chút nữa bị diệt hoàn toàn, nếu không phải tiến vào địa phương ta ở trước kia trong Côn Ngô Bí Cảnh, ta nhất định không thể tỉnh lại, làm sao như hiện tại, ta mới bắt đầu đoạt xá từ đầu, tên vương bán đản nhà ngươi!
- Huyết quan kia là của ta, không phải của ngươi, ngươi dựa vào cái gì để đoạt xá ta? Ngươi mới là tên vương bát đản giết người, may mà Cổ Thần giúp ta cắt đi huyết quan từ sớm, nói cách khác ta đã sớm bị vương bát đả ngươi hại chết!
Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng, bất quá trong lòng còn sợ hãi, chăm chú kéo kéo cánh tay Cổ Thần.
- Không có ta? Bằng vào một đầu huyết quan hồ bình thường ngươi có thể có huyết mạch mê thiên thánh hồ? Có thể mọc ra bộ lông thuần màu trắng? Có thể có tướng mạo mỹ lệ như vậy? Tất cả đều là vì ta mà sinh ra, đáng lý nên thuộc về ta mới đúng…
Thanh âm Tiểu Bạch giả thê lương, lớn tiếng hét giận dữ.
Hai mắt Cổ Thần như đao, chăm chú nhìn vào Tiểu Bạch trong quang trụ, nói:
- Ngươi đến tột cùng là người phương nào?
- Ta là người phương nào? Ta là Thiên Hồ Vương, tiểu tử thối, ngươi tổn thương nguyên thần của ta, ta không để yên cho ngươi,
Hai mắt Thiên Hồ Vương hung ác, lạnh lùng nói.
- Thiên Hồ Vương?
Cổ Thần thì thầm, danh hào như vậy rất không đơn giản, theo từng tộc đang xưng hô đại vương có ý nghĩa khác nhau, nhưng thông thường có danh hiệu xưng hô như vậy đều là yêu kình cự nghiệt cấp bậc yêu vương, trong yêu tộc là tồn tại cấp bậc cao nhất.
Sợ rằng chí ít cũng là tồn tại cấp bậc Độ Hư bí cảnh, trách không được hắc quan xà ba đầu kia nhận ra thân phận mê thiên hồ của Tiểu Bạch, với tu vi Nguyên Thần kỳ dĩ nhiên có vẻ tôn kính đối với Tiểu Bạch.
Cổ Thần cẩn thận nhìn Thiên Hồ vương, nếu như thực sự có tu vi Độ Hư cảnh, nguyên anh từ lâu đã tu thành nguyên thần, đồng thời nguyên thần có uy lực thông thiên triệt địa, sao có thể bị trấn hồn đan trấn áp?
Nguyên thần tiên sĩ Độ Hư cảnh, diệt sát nguyên anh tu vi Đoạt Xá hậu kỳ của Cổ Thần chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân, nhưng Thiên Hồ Vương bị trấn hồn đan trấn áp, thoạt nhìn so với linh hồn của Tiểu Bạch chỉ mạnh hơn một chút, ngay cả nguyên anh cũng không phải.
Cổ Thần suy đoán không sai, hắn đã cắt đi huyết quan của Tiểu Bạch, chính là chỗ ẩn thân của nguyên thần Thiên Hồ Vương.
Nhìn năm trước, trong cuộc đại chiến tam tộc, bản thân Thiên Hồ Vương bị trọng thương, không chỉ thân thể bị hủy, ngay cả nguyên thần cũng bị thương nặng, ngay cả Đoạt Xá cũng không thể.
Nguyên thần bị trọng thương, nếu như không có thân thể bảo hộ, đừng nói khôi phục thương thế, cho dù là nguyên thần cũng có thể bị vẫn lạc bất cứ lúc nào.
Đoạt Xá không được thì không có thân thể, mà không có thân thể thì sẽ vẫn lạc, đây hầu như là một tử cục.
Thế nhưng hồ tộc lại là một tộc đàn đặc biệt, huyết quan hồ trời sinh có huyết quan trên đầu, huyết quan có khả năng dựng dục nguyên anh, nguyên thần của tu sĩ.
Chỉ cần tìm được một đầu huyết quan hồ, không cần đoạt xá, chỉ cần trốn tránh trong huyết quan đủ lâu, tự nhiên sẽ chậm rãi khôi phục.
Vì vậy, lúc nguyên thần của Thiên Hồ Vương bị thương nặng trong cuộc đại chiến ba tộc, lập tức phá không chạy đi tìm kiếm huyết quan hồ, mặc dù huyết quang hồ không hiếm thấy bằng mê thiên thánh hồ, nhưng cũng là tộc đàn cực kỳ ít ỏi.
Thiên Hồ Vương tiêu tốn rất nhiều thời gian, ngay tại thời điểm nguyên thần gần như sắp bị vẫn lạc, rốt cuộc tại giải đất sát biên giới Đông Hoang tìm được một đầu huyết quan hồ, ẩn nấp trong huyết quan, tu dưỡng khôi phục.
Thiên Hồ Vương thực sự thụ thương quá nặng, nguyên thần lại du đãng bên ngoài mấy năm, đã tới trình độ dầu hết đèn tắt, chỉ dựa vào một hơi thở chống cực, tiến vào trong huyết quan của huyết quan hồ liền ngất đi.
Một lần hôn mê này là gần nghìn năm…
Thời gian nghìn năm trôi qua, Thiên Hồ Vương theo truyền lưu huyết mạch của huyết quan hồ, trốn một đời lại một đời trong huyết quan trên đỉnh đầu huyết quan hồ, trong lúc vô tình dần dần cải tạo một mạch huyết quan hồ, rất nhiều đời huyết quan hồ sau này lây dính chút huyết mạch mê thiên thánh hồ.
Trải qua nghìn năm, một mạch huyết quan hồ rốt cuộc đã sinh ra một đầu huyết quan hồ có bộ lông thuần màu trắng, nguyên thần của Thiên Hồ Vương cũng theo huyết mạch truyền lưu, tiến vào trong cơ thể của đầu huyết quan hồ thuần màu trắng này, rốt cuộc đã có thể tỉnh lại, phát hiện đã trải qua nghìn năm, chịu nguyên thần của Thiên Hồ Vương ảnh hưởng, huyết quan hồ thuần màu trắng này tuy rằng vẫn duy trì huyết quan của huyết quan hồ, thế nhưng huyết mạch đã hoàn toàn biến thành huyết mạch mê thiên thánh hồ.
Trải qua nghìn năm biến hóa lại có thể dựng dục ra một đầu mê thiên thánh hồ hoàn toàn mới.
Thiên Hồ Vương sau khi tỉnh lại phát hiện, nàng chỉ là thức tỉnh, tuy rằng một nghìn năm qua nàng luôn luôn trong hôn mê, thiên thế tuy có chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng chưa có cải thiện quá lớn
Nàng không có nguyên thần cường đại ban đầu, lại bởi vì thương thế quá nặng, không thể phát huy được lực lượng.
Đầu huyết quan hồ thuần màu trắng này đối với thương thế của nàng cực kỳ có lợi, đồng thời huyết mạch mê thiên thánh hồ của huyết quan hồ thuần màu trắng cũng có thể thuận lợi chiếm được ký ức truyền thừa của bộ tộc mê thiên thánh hồ, có thể tiến hành tu luyện.
Huyết quan hồ thuần màu trắng tu luyện càng cường đại, thương thế của Thiên Hồ Vương càng có thể khôi phục nhanh hơn, vì vậy Thiên Hồ Vương quyết định trợ giúp huyết quan hồ thuần màu trắng tu luyện cho tốt, chờ khi nguyên thần của nàng khôi phục tới trình độ nhất định, nàng sẽ đoạt xá sống lại.
Đáng tiếc, trời không thể biến gió mưa, kế hoạch đột nhiên xảy ra biến hóa!
Tiểu Bạch còn chưa lớn lên đã gặp phải Cổ Thần, Cổ Thần vung một đao lên đã cắt đứt huyết quan của Tiểu Bạch và nguyên thần của Thiên Hồ Vương, sau đó lại luyện thành tẩy trần đan, trực tiếp đưa cho Cổ Thương Khung nuốt vào bụng!
Thiên Hồ Vương không có nguyên thần cường đại, lại càng không thể chống đối, mắt mở trừng trừng nhìn Cổ Thần vung đao, đưa nàng vào đường chết, mối hận trong lòng có thể nói là không gì xóa được.
Nhưng để Thiên Hồ Vương vạn hạnh chính là, một đao của Cổ Thần cắt không quá ngoan độc, huyết quan của Tiểu Bạch còn giữ lại một tầng cuối cùng, nguyên thần của Thiên Hồ Vương cũng theo đó may mắn tồn tại một tia, thế nhưng chín thành chín nguyên thần đã bị hủy diệt, nguyên bản đã bị trọng thương, cộng thêm bị hủy diệt chín thành chín nguyên thần, nguyên thần của Thiên Hồ Vương một lần lại một lần gặp bi kịch! Hiện tại nguyên thần đã thoái hóa tức mức cực kỳ nhỏ yếu, thậm chí so ra kém cỏi hơn cả linh hồn của tu sĩ Thần Hải cảnh.
Tròn bảy năm trôi qua, nguyên thần của Thiên Hồ Vương trong một tầng huyết quan cuối cùng của Tiểu Bạch giãy dụa sinh tồn, cuối cùng đã khôi phục lại một chút lực lượng, thế nhưng tu vi của Tiểu Bạch đã cao hơn nhiều, thậm chí tu luyện ra linh hồn.
Thiên Hồ Vương cho rằng đời này đã không còn cơ hội đoạt xá nữa rồi, nào nghĩ tới ông trời quá mức trêu người, Tiểu Bạch dĩ nhiên chạy tới Côn Ngô Bí Cảnh, đi tới gia hương của nàng, ở đây tràn ngập khí tức quen thuộc, khiến nguyên thần của nàng khôi phục cực nhanh, đã một lần nữa xuất hiện cơ hội đoạt xá.
Kinh lịch nghìn năm qua của Thiên Hồ Vương, nguyên vẹn nói rõ một đạo lý, một việc, vô luận là hi vọng lớn bao nhiêu nhưng cuối cùng đều có thể biến thành tuyệt vọng! Nếu lúc đầu êm đẹp, nguyên thần đã bị Cổ Thần cắt huyết quan theo đó chết oan chết uổng.
Cũng như vậy, một việc vô luận là tuyệt vọng như thế nào cũng có thể sinh ra hi vọng mới! Thiên Hồ Vương vốn tuyệt vọng hầu như sụp đổ, nào từng nghĩ tới Tiểu Bạch lại chạy tới Côn Ngô Bí Cảnh, để nàng lại một lần nữa lóe lên hi vọng.
Bất quá hi vọng của Thiên Hồ Vương lúc này lại có chút ảm đạm rồi, thanh đao giết người kia, Cổ Thần đã cắt đi chín thành chín nguyên thần của nàng lại một lần nữa đứng trước mặt nàng.
Cổ Thần có nguyên anh tu vi Đoạt Xá hậu kỳ, nguyên thần của Thiên Hồ Vương lại chỉ mạnh hơn so với linh hồn Bồi Nguyên kỳ bình thường.
Thiên Hồ Vương, Cổ Thần nghe được cái tên này, chỉ biết không dễ chọc, mấy đại yêu vương lợi hại nhất yêu tộc đều lấy cái tên là vương gì đó, kiếp trước tuy rằng hắn chưa từng gặp qua yêu vương Độ Hư bí cảnh, thế nhưng cũng nghe được một ít danh hiệu.
Ví dụ như Khổng Tước Vương, Hắc Xà vương, Đông Long Vương… các loại.
Mỗi một yêu vương đều là tồn tại cấp bậc truyền thuyết, có thể so sánh với Thánh hoàng nhân tộc.
Cổ Thần nhìn Thiên Hồ Vương, nói:
- Thiên Hồ Vương, ngươi rời khỏi thân thể Tiểu Bạch, tự sinh tự diệt, chỉ cần không phải là bằng hữu của ta, ngươi tìm bất luận kẻ nào đoạt xá ta đều mặc kệ, thế nhưng đoạt xá bằng hữu của ta, cho dù ngươi có là một đời yêu vương, ta cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
- Ta trải qua nghìn năm mới tìm được một bộ thân thể thích hợp, tiểu tử thối ngươi đừng vội xen vào chuyện người khác, để ta đoạt xá thành công, một bút ân oán giữa chúng ta hủy diệt, bằng không ngươi nhất định chết không chỗ trong trong Côn Ngô Bí cảnh.
Nhãn thần Thiên Hồ Vương lập lòe, không chút lùi bước.
Sắc mặt Cổ Thần lạnh lùng, quát lên:
- Dám đoạt xá đối với bằng hữu của ta, cho dù ngươi có là một đời yêu vương, ta cũng đánh ngươi hồn phi phách tán.
Trong tay Cổ Thần có sát khí tuyệt sát Trấn Minh Ngọc Bi đối với linh hồn, tuy không biết nguyên thần của Thiên Hồ Vương lúc toàn thịnh lợi hại như thế nào, nhưng lúc này hiển nhiên chưa hoàn toàn khôi phục, Cổ Thần rất có tự tin hoàn toàn tiêu diệt, chỉ là một đời yêu vương, Cổ Thần sợ giết chết lại chọc vào mầm tai vạ nào đó, vì vậy dễ dàng tha thứ cho nàng bình yên rời khỏi thân thể Tiểu Bạch, nếu Thiên Hồ Vương không biết điều, Cổ Thần cũng muốn thử đồ yêu vương một lần cho biết mùi vị!
Thấy ngữ khí của Cổ Thần không một chút thỏa hiệp, Thiên Hồ Vương cắn răng, nàng biết bí mật trên người Cổ Thần, thế nhưng lúc nguyên thần của nàng chưa hồi phục, trong huyết quan trải qua nghìn năm, trừ phi là đoạt xá thành công, hoặc là nguyên thần khôi phục đến tu vi kiếp trước, bằng không không thể rời khỏi thân thể Tiểu Bạch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Tốt… Ta đáp ứng ngươi, chờ khi hiệu quả trấn hồn đan biến mất, ta liền rời đi…
Suy nghĩ cẩn thận, Thiên Hồ Vương biết Cổ Thần không cho thỏa hiệp, chỉ đành gật đầu.
- Cổ Thần, thế nào không giết chết nàng?
Tiểu Bạch kéo kéo cánh tay Cổ Thần, nàng mặc kệ là Thiên Hồ Vương gì gì đó, chỉ biết là vừa rồi thiếu chút nữa Thiên Hồ Vương đã đoạt xá giết chết nàng.
Cổ Thần truyền âm nói:
- Nơi này là gia hương của nàng, giết chết một đời yêu vương rất có thể sản sinh phiền phức không dự tính được, nàng trực tiếp rời đi thì không cần tranh chấp với nàng, nếu như dám bất lợi, ta nhất định sẽ giết chết nàng!
Thời gian chậm rãi trôi qua, hiệu quả trấn hồn đang không duy trì được thời gian quá lâu, đột nhiên đạo quang trụ hoàn toàn biến mất, Thiên Hồ Vương khôi phục tự do.
- Ta đi…
Thiên Hồ Vương mở miệng nói, làm bộ muốn đi, lại đột nhiên biến đổi, không biết sử dụng loại bí pháp gì, trong sát na linh hồn từ hư hóa thành thực, biến thành nguyên thần, trực tiếp phóng vào chỗ sâu trong thức hải.
- Muốn chết…
Cổ Thần hét lớn một tiếng, hắn đã sớm có chuẩn bị cẩn thận, Thiên Hồ Vương giả bộ không thể lừa dối hắn mảy may.
Cổ Thần kéo Tiểu Bạch lại phía sau, phưởng phải đánh mạnh về phía trước, một đạo quang hoa đột nhiên vọt tới, Trấn Minh Ngọc Bi trong nháy mắt kích trúng nguyên thần Thiên Hồ Vương.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, nguyên thần của Thiên Hồ Vương trong nháy mắt bị Trấn Minh Ngọc Bi đánh tan thành hư vô.
Trấn Minh Ngọc Bi đối với quỷ hồn các loại như linh hồn, nguyên anh, nguyên thần có lực công kích vô cùng cường đại, cho dù là hắc kỵ Đoạt Xá hậu kỳ trong khu rừng quỷ lao ra có thể tạm thời ngăn cản được quang mang của Trấn Minh Ngọc Bi, thế nhưng vừa bị Trấn Minh Ngọc Bi chạm nhẹ đã bị tiêu tán hóa thành tro tàn.
Thiên Hồ Vương không thể rời khỏi thân thể Tiểu Bạch, muốn liều mạng đánh cuộc, thế nhưng không tránh khỏi bị Cổ Thần giết chết.
- Tốt tốt tốt… Giết tốt…
Tiểu Bạch vỗ tay khen.
Thu Trấn Minh Ngọc Bi vào trong lòng bàn tay, Cổ Thần đã luyện hóa Trấn Minh Ngọc Bi, Trấn Minh Ngọc Bi tự nhiên không tạo thành thương tổn đối với hắn.
Lập tức, nguyên anh của Cổ Thần rời khỏi mi tâm Tiểu Bạch, nhanh chóng trở về thân thể.
Tiểu Bạch tỉnh lại, nhìn về bốn phía, hài lòng nói:
- Đã không có đã không có, ta không còn loại cảm giác quen thuộc nữa rồi, ở đây rất xa lạ, ta lần đầu tiên tới nơi này…
Lúc này hoàn toàn thanh trừ ký ức của Thiên Hồ Vương, Tiểu Bạch hài long tới cực điểm.
Cuối cùng đã giải quyết phiền phức về Tiểu Bạch, tâm tình Cổ Thần thả lỏng, hỏi Tiểu Bạch biết được nàng chỉ mất đi ký tức của Thiên Hồ Vương, huyết mạch mê thiên thánh hồ vẫn còn, ký ức truyền thừa chưa hề biến mất.
Tin tưởng trong tương lai nếu như Tiểu Bạch tu luyện thành công sẽ trở thành một Thiên Hồ Vương hoàn toàn mới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.