Chương trước
Chương sau

Cổ Thần thầm nghĩ trong lòng. Xem ra địa phương bất đồng, ngây ngốc ở đây lâu quá rồi, hiển nhiên sẽ quên mất thời gian. Cực Băng Tông chia làm hai phái đã qua vạn năm mà Ngô Tinh mới chỉ cảm giác được mấy trăm năm, nghìn năm trôi qua!
Ánh mắt Cổ Thần chăm chú nhìn vào Ngô Tinh, nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, quay trước quay sau nhưng vẫn không thể nào đoán biết được tu vi của Ngô Tinh, không biết vì sao trong lòng Cổ Thần lại nhất thời sinh ra một tia vui mừng, ôm quyền nói:
- Tại hạ thỉnh cầu đạo hữu một chuyện, mong đạo hữu có thể đáp ứng?
- Chuyện gì?
Ngô Tinh hỏi.
Cổ Thần nói:
- Sư tỷ của tại hạ trời sinh đã có Huyền Âm Hàn Khí, cuộc sống khổ sở không thể nói nổi, thỉnh mong đạo hữu có thể khu trừ hàn khí trong cơ thể nàng. Được vậy, tại hạ vô cùng cảm kích.
Ngô Tinh ngạc nhiên nói:
- Huyền Âm Hàn Khí là cái hàn khí gì?
Cổ Thần ngớ người ra, lúc này hắn cũng đoán ra hẳn vạn năm trước không có Huyền Âm Hàn Khí, vì vậy Cổ Thần biến nói:
- So với Cực Băng Hàn Khí cũng không kém bao nhiêu.
Ánh mắt Ngô Tinh lập tức lóe ra một tia kỳ lạ, lập tức lắc đầu nói:
- Ngươi quá đề cao ta rồi, Cực Băng Hàn Khí kia ta cũng đã trúng phải? Ta cũng phải mất tới mười năm mới có thể chậm rãi đẩy toàn bộ Cực Băng Hàn Khí ra khỏi cơ thể.
- Hơn nữa.....
Ngô Tinh chuyển sang hỏi, nói:
- Ngươi đã tiến vào đây rời, còn muốn cứu sư tỷ ngươi làm cái gì? Nơi này là nhà giam, tiến vào đây thì không thể trở ra.
Thấy Ngô Tinh luôn miệng nói nơi này là nhà giam. Cổ Thần liền lấy ra địa đồ địa cung nói:
- Nơi này rõ ràng là thông đạo, có thể đi từ tầng ba xuống tầng chín địa cung. Trên này có ghi rõ phương pháp có thể đi ra ngoài.
Hai mắt Ngô Tinh nhất thời sáng ngời, tay phải vừa nhấc, địa đồ địa cung liền bay vào trong tay hắn. Chỉ thấy hắn nhìn địa đồ, sắc mặt kỳ quái nói:
- Quái... Quái... Biến... Biến.
- Địa cung Cực Băng Tông này như thế nào lại khác biệt như vậy. Địa cung Cực Băng Tông nào có to lớn như thế? Bọn họ đều sinh hoạt ở bên ngoài, địa cung lớn như vậy cũng đủ để tất cả mọi người ở bên trong địa cung a.
Ngô Tinh lắc đầu nói.
Cổ Thần lại nói:
- Cực Băng Tông đã bị diệt, hiện tại là.......
Cổ Thần chưa nói hết câu, Ngô Tinh liền bị dọa nhảy dựng lên, hắn liền cắt lời Cổ Thần hỏi:
- Diệt? Cực Băng Tông như thế nào bị diệt?
- Cực Băng Tông chia làm hai phái, một phái Băng Thần Tông, một phái là Tà Băng Tông. Ta nói diệt là Tà Băng Tông đã bị diệt. Hiện tại địa cung này theo ghi chép trên địa đồ chính là căn cứ địa của Tà Băng Tông. Theo ghi chép trên đó thì từ nơi này có thể đi ra ngoài.
Thấy Ngô Tinh kinh hãi như vậy thì Cổ Thần giải thích noi.
Mà Ngô Tinh nghe Cổ Thần nói thì lắc đầu:
- Thực không có khả năng a, Cực Băng Tông cường đại như vậy, sao có thể phân liệt. Bất quá mở Long Môn cần phải có Cực Băng Hàn Khí mới có thể? Chẳng lẽ? Ngươi có Cực Băng Hàn Khí?
Tả thủ Cổ Thần nhấc lên, Tử Diễm Băng Viêm xuất hiện trong lòng bàn tay nói:
- Tử Diễm Băng Viêm của ta luyện từ pháp quyết của Tà Băng Tông có tên là Huyền Băng Tử Diễm Quyết. Theo như địa đồ ghi chép thì có thể mở ra Long Môn. Đạo hữu, ta mở ra Long Môn, đồng thời ngươi có thể ra ngoài. Ngươi ra ngoài rồi có thể hay không giúp sư tỷ ta khu trừ hàn độc?
Ngô Tinh nhất thời gật đầu nói:
- Được, được, bất quá nếu như hàn độc trên người sư tỷ ngươi lợi hại như Cực Băng Hàn Khí thì ta đây cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn thôi.
Cổ Thần nói:
- Chỉ cần đạo hữu tận lực là được.
- Tốt...
Ngô Tinh gật đầu.
Cổ Thần đi tới chỗ đầu cùng gian phòng. Nơi này là một cửa băng đang đóng gọi là Long Môn. Phải dùng Cực Băng Hàn Khí mới có thể mở được Long Môn.
Có được sự đồng ý của Ngô Tinh, Cổ Thần đại hỉ. Ngô Tinh là đại nhân vật Độ Hư cảnh thời thượng cổ, đã sống quá vạn năm. Ở thời thượng cổ Độ Hư cảnh cũng không hẳn là kém, mà cũng không hẳn là cao, chỉ là như vậy cũng đủ để khu trừ hàn khí trong người của Hư Tử Uyên.
Cổ Thần phóng ra Tử Diễm Băng Viêm. Chưởng trái đánh lên đoạn Long Môn. Tử Diễm Băng Viêm quả nhiên cùng hàn khí trên Long Môn tương dung. Cổ Thần tựu cảm giác được thân thể hầu như cùng với Long Môn dung hợp làm một. Hắn có thể tự do khống chế Long Môn.
Cổ Thần cảm giác được phía trên Long Môn mới có không gian, còn những chỗ khác đều là thực vật. Nếu như muốn mở Long Môn thì chỉ có thể nhấc nó lên mà thôi.
Cổ Thần khống chế Tử Diễm Băng Viêm hàn khí, nhấc lên Long Môn. Đột nhiên hắn cảm thấy huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, nhất thời khiến hắn thối lui về sau mấy bước, suýt nữa té ngã. Sắc mặt trắng bệch, tựa như vừa rồi hắn đã quá cố sức.
- Cổ Thần thế nào?
Tiểu Bạch thấy vậy la lên.
Ngô Tinh đi tới nói:
- Ngươi cố sức quá mức nên mới như vậy. Mặc dù ngươi có Cực Băng Hàn Khí thế nhưng tu vi lại thiếu, không đủ khả năng để nâng Long Môn lên.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Long Môn quá nặng, nếu như tu vi của ta không đến Bồi Nguyên kỳ thì rất khó có thể nhấc Long Môn.
Ngô Tinh liếc mắt nhìn Cổ Thần nói:
- Ngươi hiện tại mới chỉ là Trúc Thai trung kỳ. Bất quá ba động pháp lực cường liệt có thể phát huy được thực lực của Dẫn Hồn trung kỳ. Bồi Nguyên kỳ còn kém hai tầng. Hắc hắc, dĩ nhiên ngươi lại là Tiên Thiên Linh Căn hạ phẩm. Tốc độ tu luyện của ngươi sợ rằng cần phải mất hai mươi năm mới có thể đạt được.
Cổ Thần quýnh lên, hắn thực không nghĩ tới đoạn Long Môn này lại nặng tới như vậy. Điều này chẳng phải là hắn bị vây khốn ở đây sao. Tuy nói rằng tốc độ tu luyện của hắn vượt xa dự liệu của Ngô Tinh. Thế nhưng bế quan hai ba năm mới có thể đột phá tới Dẫn Hồn sơ kỳ. Đến lúc đó là có thể phát huy được thực lực Bồi Nguyên sơ kỳ, nhấc Long Môn này lên.
Thế nhưng cho dù khổ tu hai ba năm thì Cổ Thần cũng không chờ nổi. Lúc này sử tỷ cùng các sư huynh đệ tông môn đều còn ở trong di chỉ địa cung. Chờ khi thế lực các nơi tề tựu thì lúc đó càng thêm nguy hiểm. Tuy rằng trên người Hư Tử Uyên có Cực Quang Bảo Kính. Thế nhưng từ thực lực của Lỗ Ngân Hùng thì chỉ cần là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đều có thể dễ dàng phá hủy được Cực Quang Bảo Kính. Nếu như đông đảo uu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ tề tựu thì cơ hội sống sót của sư tỷ không cao.
Hắn thế nào chấp nhận ở chỗ này bế quan hai ba năm? Trên đường đi Cổ Thân chỉ muốn làm sao nhanh chóng tiến vào địa cung tầng thứ chín. Kết quả này hắn không có nghĩ tới. Bất quá nhà giam từ thời Cực Băng Tông thượng cổ. Tà Băng Tông lại kiến tạo địa cung thì nhà giam này đối với họ sẽ trở thành cái gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong lòng Cổ Thần tức giận mắng một tiếng:
- Tà Băng Tông chó chết. Ngươi thực hại lão tử quá thảm.
- Hắc hác...
Ngô Tinh đột nhiên cười rộ lên.
Cổ Thần liếc nhìn hắn một cái nói:
- Vốn có hi vọng để đi ra ngoài, hiện tại có chút chậm trễ, ngươi thế nào còn cười được?
Ngô Tinh tiếu ý không ngừng nói:
- Ta có biện pháp cho ngươi trong vòng mười ngày bước vào Trúc Thai hậu kỳ, sau đó phát huy ra thực lực của Bồi Nguyên sơ kỳ.
Cổ Thần cả kinh, nhìn Ngô Tinh lắc đầu nói:
- Thiên hạ nào có phương pháp nhanh như vậy.
Ngô Tinh vểnh lên nói:
- Có! Đây chính là pháp quyết vô thượng, lần đầu tu luyện là có thể cho ngươi trong thời gian ngắn đột phá tu vi. Đồng thời kinh qua hóa thân. Thực lực có thể bạo tăng. Hiện tại ngươi là Trúc Thai trung kỳ có thể phát huy ra thực lực của Dẫn Hồn trung kỳ. Chờ đến lúc ngươi là Trúc Thai hậu kỳ thì có thể phát huy thực lực Dẫn Hồn hậu kỳ. Thế nhưng nếu như ngươi tu luyện ' Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết' lúc đó thể long hóa thân thể, thực lực còn có thể đề cao thêm một tầng, khi đó ngươi có thể phát huy được thực lực của Bồi Nguyên sơ kỳ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.