Chương trước
Chương sau

Hư Tử Uyên hai mày nhíu chặt, trong lòng như có lửa đốt, tim đập loạn xạ, không biết Cổ Thần đang làm gì, sao vừa lên đài đã ngồi ngay xuống, trong lòng lo lắng vô cùng.
Trên binh đài, Hoàng Dược Tiên cũng phải nghi hoặc nhìn Cổ Thần, không biết hắn định làm gì, mặc dù Cổ Thần cũng đột phá đến Tu vi Trúc Thai kỳ, nhưng Hoàng Phủ Hạo là Trúc Thai trung kỳ, sao có thể xem thường như vậy được? Phải chủ động tấn công mới đúng, ai lại để đối phương phóng xuất loại quyết pháp có công kích lực cực cường như Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết?
Tông chủ Vô Thủy, thủ tọa các mạch, các vị trưởng lão, không ai là không vươn dài cổ chờ xem Cổ Thần rốt cục định làm gì. Ai không biết thì lại tưởng Cổ Thần bị điên, ngồi trên đất nghịch bùn, đại não tuyệt đối không xứng được gọi là não người.
- Ha ha, Hoàng Phủ sư huynh uy vũ, Hoàng Phủ sư huynh là đệ nhất ngũ mạch, Cổ Thần bị vương bá chi khí của Hoàng Phủ sư huynh làm cho sợ rồi, ha ha, ai lại ngồi trên đất nghịch như vậy.
- Ha ha...
Nhất thời, một đệ tử Ẩn Kiếm Phong ha ha cười lớn.
Não người rất thần kì, chính vì vậy có người dùng não sáng tạo ra những thứ thần kì, nhưng cũng có người dùng não để phán đoán những thông tin ngớ ngẩn như con người không thông minh bằng con heo.
Nhưng việc người này hét lên, không bị quá nhiều người tỏ thái độ khinh bỉ mà ngược lại, không ít người còn hùa vào rống lên:
- Hoàng Phủ sư huynh, đệ nhất ngũ mạch, Hoàng Phủ sư huynh, vương bá chi khí...
Nghe những tiếng hò reo dưới lôi đài, khóe miệng Hoàng Phủ Hạo càng nhếch cao hơn, nhìn Cổ Thần, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, quát:
- Cút xuống đài cho ta...
Nói đoạn, Dẫn Lôi Kiếm trong tay chém mạnh, một đường lôi điện dài mấy chục trượng quét mạnh xuống người Cổ Thần.
Đúng lúc này, từ tay Cổ Thần đột nhiên bay ra một tấm bùa chú, chớp mắt bùa chú hóa thành một đường lôi quang, đường lôi quang này so với dẫn động thiên lôi của Hoàng Phủ Hạo còn sáng chói hơn mười lần. Mặc dù đường lôi quang chỉ lớn chừng một trượng, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận điều đó.
Lôi quang mà Cổ Thần tung ra so với thiên lôi của Hoàng Phủ Hạo, uy lực mạnh hơn không chỉ vài lần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
- Linh phù thượng phẩm?
Thủ tọa và trưởng lão các mạch nhất thời đồng thanh hô lớn.
Linh phù thượng phẩm đủ để làm trọng thương một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ, Hoàng Phủ Hạo chỉ là Trúc Thai trung kỳ, căn bản không thể đỡ được.
Cổ Thần tìm được không ít linh phù trong Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông, linh phù thượng phẩm cũng có mười mấy tấm, linh phù trung phẩm, hạ phẩm phải có hơn trăm tấm, bây giờ hắn đã có Tu vi Trúc Thai kỳ, đối phó tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ dễ như trở bàn tay. Trừ ba tám bảo phù quý giá để dành ứng phó với những trường hợp nguy hiểm ra, số linh phù này Cổ Thần hoàn toàn coi như đồ chơi.
Cho nên vừa tỷ thí Cổ Thần đã không coi Hoàng Phủ Hạo ra gì, lần này Hoàng Phủ Hạo động thủ, Cổ Thần trực tiếp thưởng cho hắn một tấm linh phù thượng phẩm: Mộc ất thần lôi phù.
- A Hạo, dùng pháp khí chặn lại, mau lùi.
Lệ Kiếm Quân thấy vậy, nhất thời nhảy ra khỏi ghế, hét lớn.
Tâm thần Hoàng Phủ Hạo hỗn loạn, hoàn toàn mất phương hướng, không ngờ Cổ Thần lại có linh phù thượng phẩm. Luyện chế bùa chú còn khó hơn luyện chế pháp khí, pháp bảo. Bởi bì bùa chú có uy lực cực đại, bùa chú bình thường còn hay gặp, chứ linh phù trở lên bây giờ rất hiếm.
Nếu không, linh phù thượng phẩm trên người vừa nhiều vừa lợi hại, tu sĩ Trúc Thai cảnh hoàn toàn có thể giết chết một tu sĩ Kim Đan kỳ.
Và cũng chỉ có Cổ Thần mới được một tu sĩ nghìn năm để lại cho nhiều vật phẩm biến thái như vậy.
Tả thì có vẻ chậm, trên thực tế mộc ất thần phù chớp mắt đã bay đến trước mặt Hoàng Phủ Hạo, Hoàng Phủ Hạo vừa mới phóng ra một món pháp khí nhìn như cảnh cửa. Thì ra là pháp khí phòng ngự cực phẩm.
Chát... Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, thần lôi do mộc ất thần lôi phù hóa r, đánh thẳng lên pháp khí phòng ngự cực phẩm, vô số mảnh vụn bắn tung tóe, pháp khí phòng ngự cực phẩm bị làm cho nổ tung, biến thành vô số mảnh vụn.
Hoàng Phủ Hạo sau khi tung ra món pháp khí phòng ngự cực phẩm, thân thể bắt đầu lùi lại phía sau, nhưng mộc ất thần lôi phù nổ quá nhanh, nhanh hơn cả hắn, đủ để biết năng lượng phát ra từ nó lớn đến mức nào?
Hoàng Phủ Hạo bị đánh trúng, thân thể đang định lùi lại phía sau bất ngờ gia tăng tốc độ, một ngụm máu tươi phun ra, rơi khỏi lôi đài.
Lúc này, thiên lôi dài mấy chục trượng mà Hoàng Phủ Hạo tạo ra mới rơi đến chỗ Cổ Thần.
Thủ tọa, trưởng lão các mạch và các đệ tử đều trợn mắt há miệng, không nói nổi lời nào.
Ai từng nghĩ sẽ có kết cục này chứ?
Trúc Thai trung kỳ Hoàng Phủ Hạo vừa mới bắt đầu đã bị Cổ Thần dùng một tấm mộc ất thần lôi phù thượng phẩm đánh bay, trực tiếp rơi khỏi lôi đài, hơn nữa còn bị thương, nói thẳng ra là bại, bại chỉ trong một giây.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là đường thiên lôi dài mấy chục trượng gần như sắp chạm vào người Cổ Thần. Cổ Thần lúc này chỉ là Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, ai cũng không dám tin hắn có thể đỡ được Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết mà Tu vi Trúc Thai trung kỳ như Hoàng Phủ Hạo thi triển.
Các đệ tử dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Cổ Thần bị thiên lôi đánh đánh chết.
Một người bị thương bay ra khỏi lôi đài, một người trọng thương nằm trên lôi đài, kết quả tỷ thí đúng là thật khó để phán đoán... Nhưng, tình huống tiếp theo một lần nữa vượt xa tầm dự đoán của mọi người, Cổ Thần không bị thiên lôi đánh chết, thấy thiên lôi đã gần rơi xuống đầu, Cổ Thần đột nhiên giơ tay đứng dậy. Một chiếc đan đỉnh bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, đan đỉnh rời thể, bạo trướng trong nháy mắt, hóa thành một trượng, dừng trên đỉnh đầu Cổ Thần.
Ầm...
Đường thiên lôi đánh trúng đan đỉnh trên đỉnh đầu Cổ Thần, phát ra một tiếng động lớn như trời long đất lở. Nhưng đan đỉnh trên đầu Cổ Thần vẫn không hề suy chuyển bình yên vô sự chặn đứng đường thiên lôi.
Thiên lôi sau khi đánh trúng, năng lượng tiêu biến, biến mất không chút dấu vết.
Cổ Thần đứng trên lôi đài, nhìn khắp bốn phía, đầu ngẩng cao thể hiện uy phong của người chiến thắng.
Cả quảng trường lặng ngắt như tờ.
Chấn động... Tất cả mọi người đều bị chấn động.
Điều khiến họ chấn động không phải là việc Cổ Thần đỡ được đường thiên lôi dài mấy chục trượng, mà là Cổ Thần đã để lộ ra Tu vi Trúc Thai kỳ của mình. Đan đỉnh trên đỉnh đầu hắn chính là một món pháp bảo phòng ngự hạ phẩm, nếu không phải là pháp bảo phòng ngự, cho dù là pháp khí phòng ngự cực phẩm, sau khi chống chọi với thiên lôi cũng không thể còn nguyên vẹn như vậy.
Các trưởng lão ngây ra... Các đệ tử cũng ngây ra.
Nhất là đám đệ tử lúc nãy vừa hô "Hoàng phủ sư huynh, đệ nhất ngũ mạch, Hoàng Phủ sư huynh, vương bá chi khí" lúc này không khác gì tự vả vào mặt mình, hai má nóng bừng, ánh mắt vô thần, đầu óc trống rỗng.
Hoàng Phủ Hạo, kẻ mà họ coi như thần tượng, chưa kịp nhìn rõ mặt Cổ Thần đã bị hắn đánh bay khỏi đài, đúng là một kết cục không sao hiểu nổi.
Đám nữ đệ tử lúc nãy còn hưng phấn hét Hoàng Phủ sư huynh, hận không thể lấy thân báo đáp bây giờ lại đang nhìn Cổ Thần, mắt lấp lánh sao hồng, thì ra... Đây mới chính là cường giả thực sự, không nhất định phải quá huênh hoang, rất có thể là những đệ tử bình thường, thường ngày không thích thể hiện, đợi đến thời điểm quan trọng rồi mới bạo phát.
Hoàng Dược Tiên vuốt râu, hắc hắc cười, mặc dù nói Cổ Thần chỉ có tu vi Trúc Thai sơ kỳ, nhưng bất luận tu vi của hắn thế nào, lúc này hắn vẫn bình thản đứng trên đài, còn Hoàng Phủ Hạo lại bị hộc mau ngã xuống.
Đệ nhất ngũ mạch... Vinh dự này từ lúc Bách Thảo Phong bắt đầu đến nay chưa bao giờ xuất hiện qua. Chuyện Bách Thảo Phong vốn tinh luyện đan thuật khi luận tu vi sao có thể áp đảo tứ mạch chuyên tinh tu luyện còn lại?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.