Chương trước
Chương sau

Tiếp theo, Cổ Thần dồn toàn bộ tập trung vào dược đỉnh, một lúc lâu sau, thấy độ nóng của đỉnh đã đạt đến mức cần thiết, Cổ Thần bỏ gốc linh dược đầu tiên vào, linh dược ở trong đỉnh, từ từ dung hòa, biến thành dịch thể, theo thời gian... dịch thể bắt đầu sôi.
Lúc này, Cổ Thần lại bỏ gốc linh dược thứ hai vào, dịch thể đang sôi đột nhiên dịu lại, một lúc sau, gốc linh dược thứ hai cũng dung hóa thành dịch thể, tương dung với dịch thể thứ nhất, qua nửa khắc, dịch thể sôi thêm lần nữa.
Chỉ chờ có vậy, Cổ Thần bỏ tiếp gốc linh dược thứ ba...
...
...
Dùng hỏa lực nhất trùng, thời gian tu luyện trở nên rất dài, cả quá trình trong mắt Cổ Thần chỉ có dược đỉnh số và đan dược bên cạnh, hắn không liếc nhìn mắt cứ ai, toàn bộ cảm giác đều dồn cho việc luyện đan.
Mặc dù quá trình luyện đan rất chậm, nhưng dịch thể trong dược đỉnh chưa thấy xuất hiện vấn đề gì, mỗi lần dịch thể sôi trào Cổ Thần lại chọn đúng thời gian hợp lý bỏ một gốc linh dược khiến dịch thể đang sôi trào dịu lại.
Thời điểm hắn lựa chọn rất hợp lý, không hề ảnh hưởng đến dịch thể đang sôi, các loại dịch thể được tương dung với nhau, thời gian sôi không quá lâu để dịch thể kịp biến thành khí thể tiêu tán, thậm chí dẫn đến cháy nổ.
Các trưởng lão và các đệ tử xung quanh nhìn Cổ Thần luyện Trúc thai đan, ban đầu còn quay sang nhìn nhau cười đầy hứng thú, ánh mắt như muốn nói:
"Ngươi bảo hắn sẽ kiên trì được bao lâu? Nguyên liệu rồi sẽ hỏng hết..."
Văn Sư Hào nhìn Cổ Thần, chỉ hỉ hỉ mũi, như đang nhìn trò đùa, giống như, một giây sau, dược đỉnh sẽ nổ tung.
Nhưng...
Thời gian một nén hương đã trôi qua, Cổ Thần vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, lúc này, trong mắt một người, tia chế giễu đã không còn, thay vào đó là sự kinh ngạc:
"Hắn có thể kiên trì được thời gian một cây hương."
Thời gian hai nén hương đã trôi qua, Cổ Thần vẫn giữ vững phong độ, lúc này sắc mặt mọi người hồi phục lại vẻ bình hường, nhưng vẻ kinh ngạc thì nhiều hơn một chút:
"Không ngờ hắn có thể kiên trì lâu như vậy..."
...
Dần dần, nửa canh giờ trôi qua, Cổ Thần vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì.
Trong mắt mọi người chỉ có duy nhất sự kinh ngạc, nửa canh giờ là một khoảng thời gian tương đối dài, luyện mỗi loại đan được có hai chỗ khó, một là bắt đầu hai là kết thúc.
Vạn sự khởi đầu nan, luyện đan cũng vậy, mỗi loại đan dược khi dịch thể dung hợp với nhau, rất dễ sản sinh linh khí phun trào không thể khống chế, dẫn đến hiện tượng phát nổ, kết thúc cũng vậy, dung hợp tất cả dịch thể linh dược lại với nhau vào thời điểm quan trọng nhất, chỉ cần có một sơ suất nhỏ cũng có thể làm dược đỉnh nổ tung. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Rõ ràng qua nửa canh giờ Cổ Thần đã vượt qua khó khăn khởi đầu.
Mọi người nhìn Cổ Thần, ánh mắt không chỉ tràn ngập kinh ngạc mà còn có cả sự chấn động, Cổ Thần chỉ nghe Hư Tử Uyên giảng qua cách luyện một lần mà đã luyện được Trúc thai đan trơn tru đến vậy.
Chấn động nhất phải kể đến Văn Sư Hào, vẻ khinh miệt đã hoàn toàn biến mất trên mặt hắn, nhìn động tác luyện đan của Cổ Thần, hắn cảm thấy như đang còn một con quái vật.
Hắn là đan dược sư thất phẩm đã mười mấy năm nay, mười năm trước bắt đầu học luyện Trúc thai đan, vậy mà, từ đầu đến cuối chưa bao giờ duy trì được hơn thời gian hai nén hương.
Nhưng bây giờ Cổ Thần lại kiên trì được hơn nửa canh giờ...
Liền sau đó, một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua...
Cổ Thần tốc độ luyện mặc dù chậm nhưng không xuất hiện bất cứ sai sót gì.
Đúng hai canh giờ, tất cả linh dược đều đã được Cổ Thần bỏ vào trong đỉnh dung hợp lại với nhau, rất nhanh tay trái hơi thu lại, Hư Viêm Quyết biến mất, tay phải thò vào trong đỉnh, lấy ra một viên đan dược to như nắm tay bỏ vào hộp thuốc.
Bề mặt viên đan dược được phủ một lớp ta trơn bóng trong suốt, là một viên đan dược màu trắng, lớp da màu trơn bóng kia rất mỏng, nhưng lại ôm kín viên đan dược màu trắng, không để lọt một tia linh khí nào ra ngoài.
Cổ Thần chuyển hộp thuốc cho Hoàng Dược Tiên nói:
- Trúc thai đan, mời sư bá kiểm nghiệm.
Các trưởng lão, các đệ tử trợn tròn mắt, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Hoàng Dược Tiên, chỉ sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào đó.
Hoàng Dược Tiên tay run run cầm hộp thuốc, quan sát một hồi, mặt không giấu nổi vẻ chấn động, cao giọng nói:
- Trúc thai đan, loại tốt.
Loại tốt... Không chỉ luyện thành công mà còn là Trúc thai đan loại tốt...
Khoảnh khắc đó, cả quảng trường như sôi lên sùng sục, những tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, ánh mắt nhìn Cổ Thần, đầy vẻ sùng bái...
Khi thành tựu một người, vượt xa người khác, đạt đến một cao độ mà người ta vĩnh viễn không thể chạm tới được, thì không còn đố kị hay ghen ghét nữa, nếu có, chỉ là ngưỡng mộ... thậm chí sùng bái.
Chỉ có duy nhất một người mặt lạnh như tro, Văn Sư Hào cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, cả thế giới như biến thành hư huyễn...
Không thể nào... sao có thể như thế được?
Sao... lại có người chỉ nghe giảng một lần mà đã có thể luyện ra Trúc thai đan?
Là Trúc thai đan...? Chứ không phải tụ nguyên linh dịch hay nguyên linh đan bình thường, mà là Trúc thai đan còn khó hơn cả đan dược thất phẩm thai nguyên đan gấp mười lần?
Trái tim Văn Sư Hào đang không ngừng gào thét: ta không tin... chuyện này là không thể....
Nhưng, những lời Hoàng Dược Tiên nói Văn Sư Hào đều đã nghe thấy, mặc dù không muốn tin nhưng hắn không thể không tin lời của thủ tọa Bách Thảo Phong.
Ánh mắt của các trưởng lão, các đệ tử lúc này đều đang dồn về phía Văn Sư Hào, mấy trưởng lão thân thiết với Văn Sư Hào ánh mắt mặc dù có chút ái ngại nhưng cũng chỉ biết lắc lắc đầu, khe khẽ thở dài.
Mấy trưởng lão có mâu thuẫn với Văn Sư Hào không giấu nổi vẻ đắc ý, mừng như mở cờ trong bụng.
Văn Sư Hào ngoài mấy đệ tử đặc biệt ra, những đệ tử khác, hầu như đều không được hắn đối xử tử tế, cho nên, các đệ tử mặc dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong bụng thì đang cười thầm.
Hư Tử Uyên bước nhanh đến trước mặt Cổ Thần, ôm lấy cánh tay hắn kích động nói:
- Cổ sư đệ, đệ luyện thành... thực sự luyện thành rồi...
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Sư tỷ, tất cả đều là nhờ sư tỷ hướng dẫn tận tình, mỗi câu sư tỷ nói đều in sâu trong tâm trí ta, vĩnh viễn không thể nào quên.
Câu nói này có chút mập mờ nhưng Hư Tử Uyên lại cảm thấy rất vui.
Cổ Thần vỗ vỗ vào tay Hư Tử Uyên, sau đó đi đến trước mặt Văn Sư Hào, nói:
- Văn sư thúc, tiếp theo đến lượt sư thúc luyện đan...
Cổ Thần vừa dứt lời, Văn Sư Hào lập tức đứng ngây tại chỗ, không thốt nên được câu nào.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Văn sư đệ, đệ cần nguyên liệu luyện đan gì? Cổ Thần luyện ra Trúc thai đan, đệ chí ít cũng phải luyện đan dược cao cấp hơn.
Cho dù Văn Sư hào có thể luyện ra thai nguyên đan hoàn chỉnh thì trước mặt Trúc thai đan của Cổ Thần, vẫn không là gì, bởi vì độ khó của hai loại đan dược hoàn toàn không cùng một bậc.
Ví dụ, vận động viên nhảy cầu, động tác bình thường thực hiện hoàn mỹ, nhưng không có những động tác khó thì điểm cũng không được cao.
Văn Sư Hào muốn vượt qua Cổ Thần, chí ít phải luyện ta Trúc thai đan loại tốt hơn mới có khả năng chiến thắng.
Nhưng Trúc thai đan đâu có dễ luyện như vậy, Văn Sư Hào không phải Cổ Thần, hắn biết cách bào chế Trúc thai đan, nhưng luyện mười năm mà vẫn chưa luyện ra.
- Sư huynh, đệ... Đệ không luyện được.
Văn Sư Hào cúi đầu, mặt đỏ bừng, ấp úng nói.
Khóe miệng Cổ Thần hơi nhếch lên, mấy vị trưởng lão có mâu thuẫn với Văn Sư Hào đang cố bụm miệng còn các đệ tử cũng hé miệng cười.
Hoàng Dược Tiên nghiêm mặt nói:
- Văn sư đệ, nói như vậy là đệ chịu thua Cổ Thần.
Bách Thảo Phong có một đệ tử hậu bối yêu nghiệt đến cực điểm, Hoàng Dược Tiên đương nhiên rất mừng, trong lòng sớm đã nghiêng về phía Cổ Thần. Bây giờ Cổ Thần chiến thắng, theo thỏa thuận Văn Sư Hào phải chịu phạt và Hoàng Dược Tiên sẽ giám sát việc đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.