Một tiên tông lớn tiêu hao tương đối đáng sợ, cần phải tiêu hao rất nhiều đan dược, linh thảo cần thiết cũng rất nhiều, vườn linh dược của Bách Thảo Phong có lẽ phải vài chục, nhưng, cho dù là luyện chế đan dược cho tu sĩ Tiên Thiên cảnh thì cũng phải cần hai trăm năm, linh thảo trong vườn linh dược, bất luận thế nào, cũng không thể đáp ứng được nhu cầu của cả một tiên tông đại phái, nên cách một khoảng thời gian, lại phải phái người đi Đông Hoang, chuyên môn hái thuốc.
Bởi vậy, mặc dù đệ tử Hư Thiên Tông, tài nguyên nhiều hơn so với tu sĩ bình thường, nhưng, vẫn chưa thể đạt đến tiêu chuẩn thực sự mà họ cần, cho dù là đệ tử ưu tú nhất, cũng phải buồn phiền bì không đủ tài nguyên tu luyện.
Cổ Thần thì không giống thế. Trong Càn Khôn Trạc của hắn có một lượng lớn nguyên linh đan cực phẩm, nhiều đến nỗi một mình hắn dùng không ít, cho dù Tiểu Bạch cùng uống thì nguyên linh đan cực phẩm trong Càn Khôn Trạc cũng vẫn còn thừa.
Bởi vì, hắn đã thu vườn linh dược trong Hạo Thiên động phủ làm của riêng, đó là vườn linh dược cổ lão có tuổi đời hơn ngàn năm, ngay cả linh dược cao cấp cũng trưởng thành, như hoàng huyết thảo, tử nguyên hoa, linh tâm thảo các loại linh dược trung cấp đều đã lớn đến mức không thể lớn thêm được nữa.
Mặc dù Cổ Thần là hạ phẩm tiên căn, so với những đệ tử ưu tú, tiên căn kém hơn rất nhiều, nhưng, bởi vì có kinh nghiệm kiếp trước và tài nguyên dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tien/1231843/chuong-127.html