Rất nhanh, đoàn người đã bay trở về đại viện Cổ gia, Cổ Hiền, tam trưởng lão đã sớm ngồi chờ trong đại đường Cổ gia, đại trưởng lão, nhị trưởng lão thì không thấy bóng dáng.
Đoàn người Cổ Thương Nhạc trực tiếp trở về chỗ ở của chính mình, đoàn người Cổ Thương Khung hạ xuống sân rộng trước đại đường, Cổ Hiền quan sát từ đầu tới chân Cổ Thần hồi lâu mới vững tin Cổ Thần không có thương tổn gì.
Cổ Thần chỉ nói là truy đuổi tiểu Bạch quá xa, thẳng cho tới lúc trời tối mới bắt được Tiểu Bạch, sau đó tạm thời nghỉ ngơi một đêm, hừng đông mới trở về, đối với kinh lịch tại Đông Hoang lần này không nhắc tới một chữ.
Huyết quan hồ là một loại ma thú rất hiếm thấy, người Cổ gia căn bản không nhận ra được, càng đừng nói tới huyết quan trên đầu tiểu Bạch đã sớm bị Cổ Thần cắt đi mất, huyết quan hồ sớm không có huyết quan, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một đầu bạch hồ bình thường mà thôi.
Nghe Cổ Thần nói là truy đuổi bạch hồ tới mức ở lại Đông Hoang một đêm, Cổ Hiền nhất thời muốn giết chết tiểu Bạch, sợ tới mức tiểu Bạch giãy dụa lung tung trong lòng Cổ Thần, bất quá Cổ Thần bảo hộ tiểu Bạch giữa ngực, nói là thích đầu bạch hồ này, Cổ Hiền không làm gì được, chỉ đành mặc kệ hắn.
Tại đại đường nói chuyện nửa canh giờ Cổ Thần mới theo phụ thân hắn trở về nhà, đóng lại cửa phòng, lúc này mới nói qua kinh lịch đại Đông Hoang cả đêm hôm qua cho phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tien/1231739/chuong-23.html