Tống Ngạn Thành đang đứng ở cửa, nghe thấy thế chỉ muốn tắt thở, anh ngoắc tay lên gõ gõ vào tấm cửa, nhịp điệu rất chậm.
Lê Chi thấy người đứng ở ngoài, nụ cười chợt đông cứng lại.
Lông Vàng thấy chủ nhân nó đã về, liền chạy tót tới chỗ Tống Ngạn Thành, vung đuôi vui mừng không dứt.
Tống Ngạn Thành sờ đầu nó ra vẻ an ủi, những ý nghĩ dịu dàng trước kia đã bay hơi hết, giờ đây anh chỉ muốn cho cún cưng nhà mình ăn nguyên cả rổ lê.
Sau đó, Tống Ngạn Thành mang chó vào trong phòng làm việc, Lê Chi cũng tiến tới, ló đầu sau khung cửa, chột dạ: “Tôi vừa hầm canh, anh có muốn uống chút không?”
Tống Ngạn Thành đang nghịch điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu.
Vẻ mặt Lê Chi lập tức bật mode nịnh nọt, “Anh uống hai bát, tôi uống nửa bát cũng được.”
Tống Ngạn Thành đi ra khỏi phòng, lúc lướt qua cô còn hơi cúi xuống nói: “Một giọt tôi cũng không chừa cho cô.”
Lê Chi gãi gãi chóp mũi, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng vô tình của anh, nhịn không được mà nở nụ cười.
Làm sai chuyện gì đó đương nhiên là thấy cắn rứt lương tâm, Lê Chi bỗng trở nên cực kì ân cần, chủ động đem bát với thìa ra, chủ động múc nước canh, cố tìm lấy đề tài trò chuyện, “Do thời tiết xấu nên buổi quay của tôi bị dời sang ngày khác rồi, vì vậy tôi liền bay về ngay. Biết là kiểu gì anh cũng sẽ không ăn cơm tối, cho nên tôi cố ý nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh/3536649/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.