Edit: Mr.Downer
Ôn Đình chỉ mất hai giây để hiểu Cận Hàn Bách nói cái gì, trong nháy mắt cậu nghĩ tới quyển sách mà mình nằm đọc trên gác xép kia. Đầu óc Ôn Đình cấp tốc xoay chuyển, suy nghĩ xem mình nên trả lời như thế nào.
Cậu dời mắt đi chỗ khác, vừa muốn mở miệng: "Em..."
Cận Hàn Bách cắt ngang cậu: "Không được nói dối."
Lông mi Ôn Đình lại run rẩy.
"Tại sao nhiều lúc cậu sẽ không kiềm lòng được mà gọi tôi như thế," Âm thanh của Cận Hàn Bách vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, "Tại sao cậu lại giống như cậu ấy như thế? Thậm chí chữ viết của cậu cũng giống cậu ấy, kể cả tư thế cầm bút."
Ôn Đình co thành một khối ở trong chăn, cậu không dám nhìn vào mắt Cận Hàn Bách.
"Kiều Nhiên luyện thư pháp mười lăm năm, còn cậu, cậu giải thích thế nào?" Cận Hàn Bách ném ra từng câu hỏi, từng vấn đề, khiến Ôn Đình thật sự không chống đỡ được.
"Có lúc tôi cảm thấy thoáng qua cậu chính là cậu ấy." Cận Hàn Bách nói xong câu này, bỗng nở một nụ cười tự giễu, anh lắc đầu nói tiếp: "Nhưng chính tôi đã xác nhận, cậu ấy đã chết."
Nói xong câu này, Cận Hàn Bách lại yên lặng một lúc lâu, anh chỉ ngồi yên ở đó, không nói cũng không động, chờ Ôn Đình giải thích. Trong đầu Ôn Đình xoay chuyển vô số loại thuyết pháp có thể giúp cậu úp úp mở mở, nhưng mấy lần mở miệng đều không thể nói được.
Cậu không muốn nói dối.
Thời điểm Cận Hàn Bách không cười, nếp nhăn nơi khoé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh-tham-tinh/1317758/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.