Edit: Mr.Downer
Thời tiết ấm dần, có lúc Ôn Đình sẽ nhờ tài xế chở cậu đến nhà chính của Cận gia, đi thăm cụ ông cô độc kia. Trong nhà chính bình thường rất ít người, chỉ có một nhóm hộ lý chuyên nghiệp, cùng chú út của Cận Hàn Bách.
Chú út Cận gia nhìn Ôn Đình với ánh mắt khinh thường, là loại ánh mắt miệt thị của người cao cao tại thượng với kẻ hạ đẳng, cũng không nói chuyện với cậu được mấy lần.
Ôn Đình dĩ nhiên sẽ không tự tìm khó chịu, cậu chỉ đến thăm ông nội.
Ông nội thật sự lú lẫn rồi, trí nhớ thường hay bị rối loạn, có lúc nhìn Ôn Đình sẽ gọi cậu là Tiểu Ôn, có lúc gọi là Tiểu Nhiên. Nhãn cầu của người cao tuổi thường trở nên vẩn đục, ánh mắt cũng không rõ ràng.
Ôn Đình sẽ đẩy xe lăn, mang theo ông đi tản bộ. Ông chống gậy, nắm tay Ôn Đình mà chậm rãi bước đi, thấy mệt sẽ ngồi vào xe lăn, Ôn Đình sẽ đẩy ông về.
Tinh thần của ông rất tốt, thân thể cũng được tính là khoẻ mạnh vào độ tuổi này. Ôn Đình cũng biết rất nhiều thứ để làm ông vui vẻ, vừa am hiểu trà đạo, lại biết chơi cờ. Thậm chí vào lúc xế chiều, khí trời thật sự rất tốt, Ôn Đình còn lái xe dẫn ông đi ra ngoài một chuyến. Đến một trà quán nhỏ, có người hát hí khúc ở bên trong, ông cụ ngồi uống trà nghe hát, kéo tay Ôn Đình, cười đến nếp nhăn đuôi mắt hiện lên thật sâu.
Thời điểm Cận Hàn Bách đến vào buổi tối, ông cụ nói với anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh-tham-tinh/1317747/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.