Edit: Mr.Downer
Ôn Đình mê mẩn trồng hoa ở sân sau, hạt giống cậu mua trên mạng đã được giao đến, cậu ngồi xổm ở trong vườn rồi dùng xẻng nhỏ, cẩn thận gieo hạt.
Lỗ tai cậu đeo headphone, thỉnh thoảng hát theo một hai câu, không nghe thấy tiếng động bên ngoài. Mãi đến khi cậu cảm giác có bóng tối trước mặt mình, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Cận Hàn Bách đang nhìn cậu, ánh mắt còn mang theo ý cười.
Ôn Đình cười lên trong nháy mắt, ném cái xẻng trong tay xuống rồi đứng lên vồ tới, ôm cổ của Cận Hàn Bách nói: “A, tiên sinh đã về.”
Cận Hàn Bách có hơi ghét bỏ đất dính trên tay cậu, lùi về sau một chút. Ôn Đình cũng nhích theo sau không buông, dùng cổ tay vòng ra sau lưng anh, lòng bàn tay hướng ra ngoài, hôn lên gò má của Cận Hàn Bách: “Khẩu trang đâu?”
Một tay của Cận Hàn Bách ôm eo Ôn Đình: “Quên ở công ty rồi.”
“Lỗ mũi của anh đỏ lên như thế,” Đôi mắt Ôn Đình mở to nhìn anh, dùng chóp mũi đụng chóp mũi, “Mũi đỏ ảnh hưởng tới độ đẹp trai, anh đã không còn là mỹ nam tử trong lòng em nữa rồi.”
“Vốn cũng không đẹp, xấu quen rồi.” Cận Hàn Bách buông cậu ra, “Trồng hoa gì?”
Ôn Đình cúi người xuống thu dọn đồ vật của cậu, vỗ vỗ chỗ đất mới vừa gieo hạt, đáp: “Hoa trường thọ.”
Cử động của Cận Hàn Bách dừng lại một chút: “Tại sao lại là hoa này?”
“Hở?” Ôn Đình ngẩng đầu nhìn anh, “Trồng hoa còn phải có lý do? Nếu phải nói thì… Hi vọng chúng ta đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh-tham-tinh/1317744/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.