" Cái thằng bé này bao nhiêu tuổi mà lại nói chuyện với người lớn như vậy hả?" nó là đang chọc tức cô sao mới tí tuổi đầu mà đã như vậy rồi, thật là.
" Cháu 5 tuổi cháu đã lớn rồi không còn con nít nữa cô hiểu không?"
" Mới tí tuổi đầu mà đã như vậy rồi, có phải mẹ cháu dạy hư cháu rồi không"
Nghe Lâm Khả Y nhắc đến mẹ mình Lăng Hạo Thiên liền bật dậy nói thật to " Này bà cô kia cô không được nói mẹ tôi như vậy".
" Hai người thôi đi. Tôi đang ngồi ở đây mà lại cãi nhau âm ĩ như vậy, thật là không ra thể thống gì hết" Lăng Bắc Dịch đứng lên bế bổng cả tiểu Thiên đi lên lầu.
"Em về trước đi chúng ta sẽ nói chuyện sau" anh ngoẳn mặt đi mà bỏ mặc Lâm Khả Y đang tức tối ở dưới kia.
"Gì chứ! Em vẫn chưa nói xong mà" đúng là thằng ranh con là do Lưu Gia Kì dạy thành ra như vậy sao, đúng là không thể ưa nỗi. Lâm Khả Y dậm chân tức tối bỏ về.
Tiến đến phòng ngủ của tiểu Thiên, Lăng Bắc Dịch chậm rãi đặt cậu bé lên chiếc giương nhỏ, vẻ mặt anh lạnh trầm lại trước giờ không phải tiểu Thiên rất ngoan sao chưa từng nói chuyện với người lớn như vậy hôm nay sao lại "Lăng Hạo Thiên trước giờ baba không hề dạy con cách phải trả lời người lớn như vậy?" Lăng Bắc Dịch đứng khoanh tay nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nghe câu hỏi của Lăng Bắc Dịch với vẻ mặt uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh-cua-trai-tim/3123290/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.