“Vệ ca, thay ca giúp em được không? Bạn trai em ốm, phải vào bệnh viện xem thế nào”.
“Được rồi”.
“Đừng nói với Tử Bội em tan làm trước nha, please!”
“Ừ”.
“Cảm tạ, hôm nào mời anh ăn cơm”. Nữ hài tử cười hì hì cầm ví tiền, sau đó vội vàng rời đi.
Vệ Đình chậm chạp đứng lên, đi qua phía sau quầy thu ngân, chốc lát sau có người đến tính tiền. tốc độ trả tiền lẻ có chút chậm, mà phía sau vẫn còn có người đứng chờ. Vệ Đình thở dài, đổi sang tay trái.
Tử Bội từ bên ngoài tiến vào, chỉ đạo người khuân vác đem hàng hoá mới ra sau kho hàng. Thấy Vệ Đình ngồi ở chỗ kia lấy tiền, cô mất hứng nói. “Sao anh lại làm cái này? Tiểu Đào đâu?”
“Bạn trai con bé ốm, tôi làm hộ”. Vệ Đình ôn hoà cười.
“Ngón tay không linh hoạt, anh còn làm mấy chuyện này?”
“Cũng không phải là chặt mất tay, việc này còn không làm được thì biết sống sao?” Vệ Đình bật cười. “Tôi cũng không thể ở mãi cửa hàng của cô mà ăn không ngồi rồi đi?”
“Anh không phải cũng có vốn đầu tư sao? Cái gì mà ăn không ngồi rồi?” Tử Bội lườm y một cái. “Cửa hàng này là của anh và tôi, không phải chỉ mình tôi, anh cũng là ông chủ”.
Vệ Đình toát mồ hôi, một vạn cũng coi như đầu tư? Coi như ông chủ?
Tử Bội đi đến đem y đuổi khỏi quầy thu ngân, tay chân lanh lẹ bắt đầu thanh toán tiền thừa.
“Đúng rồi, hôm qua mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tam-thoai-dai-mao-hiem/2125103/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.