"Em...... em nói cái gì?"
Thi Dật mê mang chớp chớp mắt, hắn nhìn Tống Tâm Nhiên nửa ngày, bỗng nhiên sáng tỏ.
"Cho nên, đây là lí do em nguyện ý đến bệnh viện mang anh đi sao?"
Tống Tâm Nhiên cảm thấy lồng ngực từng chút một bị đè ép, khiến cho mỗi một lần hô hấp đều trở nên gian nan. Thi Dật vẫn như cũ ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn anh.
"hóa ra, đây mới là nguyên nhân..." Thi Dật chua xót nói.
Thi Dật nhắm mắt, cầm lòng không đậu mà cười ra tiếng.
Mà bản thânTống Tâm Nhiên, lại không dám ngẩng mặt nhìn biểu tình Thi Dật. Ngoài cửa sổ sắc trời ủ dột, tiếng sấm ầm vang lên, Thi Dật đỡ đầu gối muốn đứng thẳng thân mình, lại chật vật mà quơ tay vịn góc bàn mới có thể đứng dậy.
Hắn đỡ góc bàn, xoay người liền chạy ra khỏi văn phòng.
Tống Tâm Nhiên chuyển động xe lăn muốn đuổi theo sau, nhưng làm sao có thể so sánh được với tốc độThi Dật. Anh ngơ ngác nhìn Thi Dật rời đi, trước mắt hết thảy mọi chuyện đều phảng phất bắt đầu xoay tròn, nơi nào đó trong lồng ngực dường như sụp đổ.
Âm thanh nước mưa va vào cửa kính ào ào, ngoài cửa sổ, ánh đèn neon bị nước mưa cắt thành từng mảnh sương mù mơ hồ.
Hiện tại, đồng hồ hiển thị 18h49 phút
Tống Tâm Nhiên lại một lần nữa nhìn màn hình di động, đờ đẫn mà cầm lấy một bên nạng.
Trần Duẫn đưa anh về nhà, vốn dĩ muốn đỡ anh lên, nhưng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tam-thac-pho/2207021/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.