Editor: Vivi
Thì ra, cha mẹ đã đoán được nàng muốn lên kinh, Cố Thường âm thầm bội phục, hai người tính toán thật tài, đồng thời lại không vừa lòng với lời dặn dò của họ, nàng càu nhàu: "Hai người đó sợ ta học nghệ không tinh sẽ bị người ta bắt được à?"
Thắt lựng lão quản gia vẫn thẳng tắp, cung kính trả lời: "Bảo chủ nói rất có khả năng là Lục gia hiểu lầm, bởi vậy nhất định phải chờ bọn họ trở về sau đó mới quyết định."
"Hiểu lầm?" Giống như là được nghe chuyện buồn cười nhất thiên hạ, Cố Thường cười nhạo, "Quản gia nhà họ Lục vừa mới cút không lâu đâu? Hắn mắng chửi bản tiểu thư những gì, không cần hỏi ta cũng có thể đoán chính xác, như vậy còn có hiểu lầm hả?"
"Tiểu thư..."
"Được rồi, không cần nói nữa, ta tự có chừng mực." Cố Thường nói xong, giục Lục Đậu nhanh chóng rời khỏi Cố Gia bảo.
Cha mẹ thật là lắm chuyện, nàng là một cô nương, lại giống như đóa hoa, nào dám đi hại tính mạng người ta? Bình thường la hét muốn hạ độc cả nhà họ Lục cũng chỉ là quen miệng thôi.
"Đi hại người là chuyện thất đức, bản tiểu
thư sẽ không làm lung tung, chẳng qua, dám đắc tội bản tiểu thư, ta sẽ cho hắn nuốt không trôi chứ đừng mơ mà thoát." Cố Thường nhẹ nhàng sờ các loại thuốc bột được cất trong tay áo, cười đến mức khiến người ta phát sợ.
Lục Đậu thấy vậy, lòng đầy căm phẫn, vội nói: "Nên làm vậy, tiểu thư không biết đâu, quản gia nhà họ Lục nói chuyện vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-nhan-khong-lo-tuong/93406/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.