Ngọc Diện Hồ thấy sư huynh đánh nhau với người ta, vội vàng tiến lên phía trước muốn giúp đỡ, kết quả còn chưa động thủ đã bị Cố Thường ôm lấy.
"Nam nhân đánh nhau, nữ nhân chúng ta không cần tiến lên phía trước góp sức." Cố Thường gắt gao níu lấy Ngọc Diện Hồ, nàng biết với thân thủ của Lục Tử Triệt muốn chiến thắng nam nhân đeo mặt nạ còn có chút tốn sức, nếu như Ngọc Diện Hồ tiến lên, vậy chuyện Lục Tử Triệt bị trọng thương rơi núi giống trước đây có thể lại tái diễn, nơi này tuy không có núi cao vực thăm, nhưng lại có sông sâu, cũng vô cùng nguy hiểm.
"Buông ra!" Ngọc Diện Hồ tức giận quát.
"Không buông, chẳng lẽ các ngươi muốn hai đánh một sao? Thắng không quang minh!" Cố Thường vẫn gắt gao ôm chặt đối phương, khi cảm giác được cánh tay phải đột nhiên tê dại thầm nghĩ không ổn, phản ứng nhanh chóng bắn - thuốc bột giấu trong ngón giữa bàn tay trái - hai cái vào tai Ngọc Diện Hồ.
Ngọc Diện Hồ nhìn người trước mặt và mình giống nhau như hai giọt nước không nhẫn tâm ra tay nặng, chỉ muốn tạo chút giáo huấn khiến Cố Thường lui ra, ai ngờ nhất thời mềm lòng hậu quả chính là cả người như nhũn ra, ngã ngồi trên đất không có chút sức lực.
Cố Thường đối diện với ánh mặt lạnh lùng nhìn mình tròng trọc của Ngọc Diện Hồ trấn an nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, muội ôm tỷ đến chỗ lá khô ngồi, để tránh bị cảm lạnh."
Ban đêm, trên mặt cát ven sông khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-nhan-khong-lo-tuong/3251527/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.