Cố Thường cũng không hỏi cha mẹ đã xoay chuyển tình thế như thế nào giúp Cố Gia Bảo thoát khỏi hiểm cảnh, những việc cần phải lao tâm khổ trí nàng đều không hỏi, chỉ biết kết quả tốt là được, hơn nữa cho dù hỏi cũng không hỏi được đáp án, vì bảo vệ nàng, cha mẹ thống nhất luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu .
"Tiểu thư, họ Lục kia thật sự bôi một đống bùn thối lên cổ và lên mặt cô?" Lục Đậu xanh mắt liên tục đảo quanh nhìn mặt và cổ Cố Thường sưng đỏ không thể tưởng tượng nổi, có chút khó tin Lục Tử Triệt sẽ làm việc ấu trĩ này, việc trát bùn lên người chẳng phải chỉ có tiểu hài tử bốn năm tuổi mới làm sao?
"Vô nghĩa! Không quệt một đống bùn, ta có thể muốn chà xát mặt với cổ tới trầy da sao?" Sau khi trở về phòng, Cố Thường lại rửa mặt mấy lần nữa, nhưng vẫn cảm thấy có mùi thối, vì thế bôi chút phấn để át đi mùi lạ làm nàng buồn bực.
"Tiểu thư, người đừng thoa loạn, căn bản không có mùi bùn thối, ngược lại hương phấn bôi nhiều làm nghẹt mũi." Lục Đậu bịt mũi buồn bực nói.
Động tác bôi phấn của Cố Thường cứng đờ, ném hộp son sang một bên, tức giận: "Ta tất nhiên biết là đã sạch sẽ, chỉ là trong tiềm thức luôn cảm thấy còn có mùi thối, họ Lục chết tiệt này, rất đáng ghét, không hổ là bạn bè tốt với Lục tam, một kẻ bất tài, một kẻ vô sỉ, quá xứng!"
"Xứng... Tiểu thư, từ này dùng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-nhan-khong-lo-tuong/3251513/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.