Chương trước
Chương sau
Hôm qua, sau khi Giản Tiểu Tinh cướp lại Phong Đường, đám người Chu Khải mới biết chuyện Phong Đường gặp tai nạn xe và được thả về nước, lập tức ngồi lên máy bay về từ Nhật Bản, sáng sớm đã ở trước cửa biệt thự chờ Phong Đường và Giản Tiểu Tinh, tất cả đều có dáng vẻ sẵn sàng nhận đòn nhận tội.

Thật ra Phong Đường không trách bọn họ, chuyện lần này là ngoài ý muốn, do anh đột nhiên bay về nước không nói tiếng nào, không phải bọn họ không có trách nhiệm với vị trí làm việc.

"Cho nên...... Vì cái gì ông chủ của hắn ta đột nhiên chạy về nước một mình?" Chu Khải vô cùng để ý vấn đề này, hỏi Chu Ninh.

Làm trợ lý của Phong Đường, sự việc này xảy ra Chu Ninh cũng biết được rất ít, nói thật cậu ta cũng khá tò mò.

Nhưng Phong Đường chắc chắn sẽ không nói với bọn họ đâu, trên thực tế nếu có thể ai anh cũng sẽ không nói.

Ký ức của Phong Đường khôi phục nhanh như vậy, Giản Tiểu Tinh rất vui mừng, dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra một chút, xác định máu tụ trong đầu đã biến mất, trên cơ bản sau này sẽ không có vấn đề gì, Giản Tiểu Tinh thở dài nhẹ nhõm. Đồng thời làm cô có tâm trạng chú ý đến những chuyện khác, ví dụ như...... đầu tóc của Phong Đường.

Mọi người đều biết, Phong Đường là một trong những người đẹp hiếm hoi có thể phá vỡ nguyên tắc về việc mái tóc dài nhưng vẫn rất đẹp, tóc dài đen nhánh như tơ lụa hoàn toàn vừa vặn phù hợp sở thích tóc dài của Giản Tiểu Tinh. Mà hiện tại, bởi vì nguyên nhân vụ tai nạn xe kia khiến mái tóc dài đã bị bác sĩ cắt phăng.

Đối với điều này Giản Tiểu Tinh đau lòng muốn hỏng luôn rồi, này phải mất bao nhiêu năm nữa mới có thể dài lại như cũ đây!

"Anh quan trọng hay là tóc quan trọng?" Thấy vẻ mặt Giản Tiểu Tinh năm lần bảy lượt tỏ vẻ đau lòng tiếc nuối nhìn đầu anh, Phong Đường khoanh tay cười lạnh hỏi.

Giản Tiểu Tinh đối diện với cặp mắt đào hoa nguy hiểm lại thần bí kia, rất biết điều, lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đương nhiên là anh quan trọng!"

"Rất tốt, về sau anh sẽ duy trì tạo hình tóc ngắn này, điều này có thể làm xương cổ của anh giảm bớt áp lực." Phong Đường cố ý nói.

Giản Tiểu Tinh còn đang tính toán mấy năm nữa tóc Phong Đường mới có thể dài lại như cũ: "Aaaa o(╥﹏╥)o"

Phong Đường vừa thấy biểu cảm của cô, khó chịu, "Làm sao? Em cảm thấy ông đây khó coi như vậy à?" Ông lớn Phong Đường đang nghĩ lại, anh phải làm Giản Tiểu Tinh bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, sao có thể thay đổi chỉ vì từ tóc dài biến thành tóc ngắn được chứ.

Bác sĩ cũng không để Phong Đường cắt quá ngắn, so với phần lớn đầu tóc của đàn ông mà nói thì vẫn tương đối dài rồi, lại được chăm sóc bởi nhà tạo mẫu tóc hàng đầu, tạo cảm giác tự nhiên nhưng không mất vẻ cuốn hút, hơn nữa gương mặt xinh đẹp của 2 dòng máu cùng âu phục sang trọng, vẫn đẹp lạnh lùng và cao quý như cũ, thoạt nhìn giống tranh sơn dầu vị vua cao cao tại thượng.

Muốn nói chỗ nào không giống, thì chính là thiếu mái tóc dài, tốt nhất khí chất phải lạnh lùng hơn một chút nữa thì càng giống hơn.

Giản Tiểu Tinh nào dám nói khó nghe, liên tục gật đầu, "Đẹp đẹp, cả thế giới này anh là đẹp nhất, anh là thái dương là ánh trăng là tâm can bảo bối của em."

"Không biết xấu hổ." Ông lớn Phong Đường rất hài lòng, nhưng vẫn có thói quen kiêu ngạo tự phụ mắng cô một câu.

"Hi...... Nói đến trở về, vì sao đột nhiên anh lại chạy về một mình?" Giản Tiểu Tinh đột nhiên nghĩ đến chuyện này, cô rất để ý đấy, đột nhiên chạy về, sau đó bị tai nạn xe, nếu không phải ngày hôm qua Cù Dược Dương kịp thời nói cho cô, bạn trai cô thiếu chút nữa đã bị trộm đi mất tiêu rồi!

Chu Khải lái xe phía trước cũng lập tức dựng thẳng lỗ tai, Giản Tiểu Tinh hỏi, chắc kiểu gì ông chủ cũng sẽ nói nhỉ?

Nhưng mà, Phong Đường im lặng.

Phong Đường không ngờ có một ngày bản thân cần phải bịa lời nói dối, bịa lời nói dối thì thôi đi, vấn đề là anh còn không bịa ra được một lý do hợp lý để nói, nói rằng anh có việc gấp cần xử lý, vậy thì cũng không có lý không mang theo bọn Chu Khải, Chu Ninh, Thu Dịch, để Giản Tiểu Tinh không quá chú ý, ngươi xem ngươi xem, anh chỉ im lặng mà thôi, cô đã có vẻ mặt tủi thân mất mát. Có bạn gái là sẽ phiền toái, đến bí mật nhỏ cũng không được phép có.

Nhưng đã xảy ra nhiều rắc rối như vậy, anh biết mở miệng thế nào, vì gần đây anh đang chuẩn bị một món quà, suy nghĩ mãi về quá trình chuẩn bị quà, thế nên ngày đó nhận được tin tức, nghĩ đến phản ứng của bạn gái khi nhận được, đã vội vàng không chờ nổi muốn trở về nhìn thử? Thế thì mất mặt cỡ nào đây.

Liếc mắt nhìn Chu Khải đang dựng lỗ tai nghe lén, ông lớn Phong Đường không kiên nhẫn nói: "Buổi tối sẽ nói cho em."

"Ồ."

Chu Khải đưa Giản Tiểu Tinh đến đội đua Hồng Tinh, sau đó chở Phong Đường đến công ty. Trong khoảng thời gian này tuy rằng công ty vẫn hoạt động bình thường dưới sự điều hành bởi những nhân tài Phong Đường tuyển dụng, nhưng có những chuyện vẫn cần ông chủ mới có thể giải quyết được, sơ sơ đã rất nhanh chất thành đống.

Đội xe Hồng Tinh đã không còn dáng vẻ tiêu điều năm nào, tuy rằng đối lập với đội đua Jaguar bên kia khách tới lui đến chật nhà vẫn hơi chênh lệch, nhưng cũng là rất náo nhiệt, dù là fans ngồi canh ở bên ngoài, hay nam nữ ghi danh giấy phép đua xe trong sân, hoặc có thể là những lái xe mới ký hợp đồng gia nhập đội đua Hồng Tinh, số lượng người đều rất khả quan. Hơn nữa bởi vì có nhà tài trợ, còn sửa chữa tân trang địa điểm, sớm đã rực rỡ hẳn lên.

Trên đường đi vào Giản Tiểu Tinh ký tên cho vài người, phát hiện có mấy chiếc xe có bề ngoài giống nhau đậu ở cửa, lại còn có ký hiệu giống nhau, không nghi ngờ gì nữa, đây là một đội xe nhỏ, hơn nữa ký hiệu khá lạ, kiểu dáng xe cũng lạ, chưa từng nghe đến tên, chắc hẳn không phải đội đua xe, hoặc không phải đội đua xe chuyên nghiệp có danh tiếng.

Giản Tiểu Tinh đi vào sân huấn luyện, phát hiện tất cả mọi người bao gồm cả huấn luyện viên và nhóm chuyên gia cải tiến xe ô tô ở bên trong đều không ở nơi bọn họ nên làm việc, tất cả mọi người đang nhìn về một hướng. Cô theo tầm mắt bọn họ nhìn qua, thì nhìn thấy các đồng đội nhà mình đang giằng co cùng một đám người xa lạ, sắc mặt rất khó coi. Người cầm đầu hai bên, bên mình là Lý Tử Ngang, đối phương là một người đàn ông cao gầy.

"Xảy ra chuyện gì?" Giản Tiểu Tinh lên tiếng, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn cô.

Đám người xa lạ bên kia phát ra tiếng huýt sáo ngả ngớn, có người cười hì hì nói tiếng Anh rất lưu loát: "Nữ quán quân của chúng ta thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với trên màn hình nhỉ, cánh tay nhỏ bé kia thực sự có thể xoay vô lăng sao?"

"Lớn lên thật đáng yêu, người ba nào nỡ để con gái đáng yêu như vậy làm tay đua, thật nhẫn tâm."

"Xem ra là vì không nhịn được muốn bắt nạt cô bé, cho nên đám người Lý Thanh Đình đó mới xuất toàn lực không chịu thua."

Cho dù là Hách gia thần kinh thô tiếng Anh tệ nhất trong mắt cũng phát hỏa, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng là thái độ và khẩu khí của bọn chúng cũng đủ làm cho bọn họ không cảm nhận được tôn trọng, càng không nói đến những đội viên khác của Hồng Tinh đang có mặt ở đây, nhất thời trong mắt mọi người đều có lửa giận, Lý Tử Ngang càng siết chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét.

"Câm miệng!" Lúc này, Lý Tử Ngang đối diện người nọ cau mày lạnh lùng quát lớn, những người đó lập tức ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn ngả ngớn như cũ, cười hì hì khiến cho người khác nhìn vào rất khó chịu.

Đến gần, cô mới phát hiện người đứng đối diện Lý Tử Ngang lớn lên có vài điểm giống Lý Tử Ngang, cô rất nhanh nhận ra hắn -- Lý Tử Dương, anh trai đồng đội Lý Tử Ngang của cô, người kia tuổi còn trẻ đã gia nhập đội đua xe Benz trở thành tay đua xe F1, là thiên tài lái xe vẫn luôn là bóng ma tâm lý trong cuộc sống khiến Lý Tử Ngang không thở nổi.

"Thật ngại quá, bọn họ đã quen với cuộc sống ở nước ngoài, nói chuyện không được tốt cho lắm." Lý Tử Dương nói, giải thích một câu nhẹ như không, lại nhìn về phía Lý Tử Ngang, "Những lời anh nói với em, em hãy suy nghĩ lại đi, nhận lỗi với ba, anh sẽ giúp em gia nhập đội đua xe của anh, mẹ cũng sẽ rất vui, anh nghĩ em sẽ không hy vọng đối đầu với anh ở trên sân thi đấu."

Lý Tử Ngang siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên. Giản Tiểu Tinh có thể nhìn ra sự tức giận của cậu ta, còn có thói quen sợ hãi đã tích lũy hình thành nhiều năm khi đứng trước mặt người này.

Lý Tử Dương nói xong muốn đưa người rời đi, nhưng hắn đi chưa được hai bước đã dừng lại, cúi đầu nhìn Giản Tiểu Tinh giơ tay cản người.

Mặt Giản Tiểu Tinh không cảm xúc, cặp mắt to luôn ngập nước trước mặt Phong Đường kia vào lúc này lạnh lùng, có một loại uy hiếp không giải thích được, "Điều gì làm anh cho rằng, căn cứ huấn luyện của đội đua xe Hồng Tinh là nơi anh muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"

Lý Tử Dương kinh ngạc.

"Tôi thấy các người ở nước ngoài ngốc lâu rồi, không chỉ dạ dày chứa đầy thực phẩm rác rưởi, ngay cả trong não cũng có đúng không."

Tử Ngang nhướng mày đầu vừa nhíu, "Cô có ý gì?"

"Có ý gì?" Giản Tiểu Tinh cong khóe miệng, cao giọng hỏi mọi người ở đây: "Nói cho bọn họ nơi này là chỗ nào."

"Đội đua xe Hồng Tinh!" Mọi người đã sớm chứa một bụng lửa giận chỉnh tề đồng thanh tạo ra một màn khí thế uy nghiêm, da mặt những người cười hì hì đó hơi cứng lại.

"Tôi là ai."

"Giản Tiểu Tinh!" m thanh lớn hơn nữa.

"Vậy người này là ai?"

Không ai lên tiếng.

Sắc mặt Lý Tử Dương có chút khó coi. Lý Tử Dương cũng được coi là nổi tiếng trong giới đua xe, dù sao người có thể lái F1 ở nước ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, người ở đây không có khả năng không ai nhận ra hắn, nhưng tất cả mọi người không nói gì, phảng phất như kiểu hắn thật sự là kẻ vô danh tiểu tốt.

"Anh, sau khi mang theo đội đua xe của anh đến địa bàn của một đội đua xe khác khiêu khích, nói đi là đi, anh nghĩ anh là ai?" Giản Tiểu Tinh lạnh lùng nói, giơ tay, người ở hiện trường đều hùng hổ vây quanh lại, số lượng gấp năm sáu lần nhóm người Lý, hoàn toàn có thể vây đánh bọn họ.

Ngay lập tức những kẻ trước đó ngả ngớn cười nhạo Giản Tiểu Tinh cuối cùng trên mặt không cười nổi, ngược lại có chút dáng vẻ bị dọa, lộ ra trạng thái khẩn trương.

Sắc mặt Lý Tử Dương rất khó coi, tuổi trẻ thành danh, trở thành niềm kiêu ngạo của cha mẹ, con đường trải đầy hoa tươi và tiếng vỗ tay, dưới sự hâm mộ của vô số tay đua nhận được giấy phép lái xe cấp S, gia nhập đội đua xe Benz trở thành tay đua xe F1 gần như tượng trưng cho vinh dự cao nhất trong giới đua xe, lần đầu tiên ở trong nước hắn bị chỉ vào mặt hỏi mình là ai, người này còn là đồng đội của em trai vô dụng nhà mình.

Chẳng qua trong núi không có hổ khỉ chiếm núi xưng vương, chỉ là một đứa con gái mà lại kiêu ngạo cuồng vọng như thế! Nhưng nói gì thì nói hắn vẫn có kiêu ngạo của một tay đua F1 nhiều năm. Hắn nói: "Chúng tôi không hề khiêu khích."

"Chúng tôi đều cho rằng đó là khiêu khích."

"Vậy cô muốn như thế nào?"

"Anh nói xem?"

Lý Tử Dương nhìn Giản Tiểu Tinh, trên mặt lộ ra tươi cười, tươi cười như khe hở của tảng đá nứt ra, lãnh khốc lại quỷ dị, "Rất tốt, thời gian và địa điểm do các người chọn."

"Không cần." Giản Tiểu Tinh không hề bị dọa, hỏi ngược lại: "Người hạ chiến thư là các người, thời gian địa điểm đương nhiên để các người quyết định." Lời này nói ra vô cùng kiêu ngạo, mọi người ai cũng hiểu rõ, ai có được lợi thế sân nhà người đó càng có lợi hơn, Giản Tiểu Tinh biết rõ Lý Tử Dương là người nào, lại còn dám nói như vậy, thành công làm hàn ý trên mặt Lý Tử Dương càng sâu.

"Tốt, tốt lắm, không hổ là danh là nữ quán quân đầu tiên của nước ta, tôi rất mong chờ được chỉ giáo." Lý Tử Dương dứt lời, mặt lạnh mang theo đồng đội hắn chậm rãi rời đi.

Y Siêu Quần nhanh chóng gào thét để tất cả mọi người trở về vị trí làm việc, nên làm việc thì làm việc, ai kiểm tra giấy phép thì tiếp tục kiểm tra, sau đó vội vã đi vào sân huấn luyện của đội viên chính thức, bên kia Lý Tử Ngang đang kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Giản Tiểu Tinh.

Hóa ra bởi vì đua xe thể thao ngày càng trở nên phổ biến, việc kinh doanh của ngành sản xuất ô tô càng ngày càng sôi động hơn, công ty của mẹ Lý Tử Ngang có ý định tiến quân vào ngành sản xuất ô tô, muốn công ty mình tự thành lập một nhóm đua xe nhỏ để hỗ trợ, vì thế anh trai Lý Tử Dương hàng năm ở nước ngoài liền đưa người về, thành lập một nhóm đua xe nhỏ. Trước đây đã từng gọi điện đến muốn Lý Tử Ngang rời khỏi đội đua xe Hồng Tinh, nhưng Lý Tử Ngang không quan tâm, không ngờ lại còn đến tận Hàn thành, hơn nữa mang theo người đến đội đua xe Hồng Tinh.

Thời điểm Lý Tử Ngang nói chuyện, nắm tay nắm chặt, run nhè nhẹ.

Mọi người đều biết, 20 năm trước thần xe Giản Phi Thừa dẫn dắt đội đua xe Hồng Tinh đi trên con đường huy hoàng khoảng cách đến cúp quán quân thế giới chỉ còn một bước, nhưng cũng bởi vì ông ấy ngã xuống khiến cho đội đua xe Hồng Tinh lao xuống dốc, Y Siêu Quần bởi vì đã từng là đội viên của đội đua xe Hồng Tinh, đồng đội của Giản Phi Thừa giữ vững, cuối cùng đến tận khi bí lối cùng đường mới chờ đợi được Giản Tiểu Tinh kế thừa dòng máu và thiên phú của thần xe.

Đội đua xe Hồng Tinh vì có sự gia nhập của Giản Tiểu Tinh hơn nữa lôi kéo được nhà tài trợ mới có thể có cơ hội xoay người, lúc sau đội viên mới lục tục gia nhập, trừ bỏ Y Siêu Quần và Tần Hồng ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm cùng nhau trụ vững đội đua xe Hồng Tinh đổ nát, Hách Gia, Vệ Thụ, Từ Tình Lãng, Lưu Lưu, Lý Tử Ngang mới gia nhập, tất cả đều là những người bị những đội đua xe khác từ chối từ cửa hoặc chưa được bao lâu đã bị đuổi, có thể nói từ Giản Tiểu Tinh đến bọn họ giống như một đám người cổ quái tụ tập với nhau, tất cả mọi người đều không coi trọng bọn họ.

Nhưng chính những người thiên tài mới kỳ lạ, tất cả bọn họ đều là những tay đua có tiềm năng, điều này đã được chứng minh trong giải mùa thu sôi động khó quên năm trước.

Trong mùa giải đó, bọn họ đã biết được đồng đội Lý Tử Ngang không chỉ là phú nhị đại, còn có chút đáng thương. Mẹ cậu ấy là doanh nhân, hàng năm không thân thiết với cậu ấy, cha cậu Lý Tương Thành là huấn luyện viên đua xe cấp quốc gia, bởi vì con trai cả Lý Tử Dương là thiên tài nên cực kỳ nghiêm khắc với cậu, thường xuyên so sánh cậu và anh trai, hơn nữa tàn nhẫn sỉ nhục và ngược đãi cậu, khiến cậu ta sinh ra chướng ngại tâm lý, cho nên không có cách nào phát huy toàn lực trong lúc thi đấu. Và điều này đã được khắc phục trong cuộc thi mùa thi năm ngoái.

Nhưng rõ ràng, không chỉ có cha, anh trai Lý Tử Dương cũng để lại cho cậu ta bóng ma tâm lý vô cùng lớn.

"Xin lỗi," Lý Tử Ngang cúi đầu nói, "Đều tại tôi, tôi sẽ đuổi theo xin lỗi hắn, hủy bỏ thi đấu......"

"Sao phải hủy?" Giản Tiểu Tinh kỳ quái hỏi: "Vừa hay bắt đầu tiến hành huấn luyện tốt cho mùa giải mùa xuân, đừng quên năm nay chúng ta phải giành lấy giải quán quân toàn đội."

"Nhưng không phải cô không biết, hắn là người nắm giữ giấy phép lái xe cấp S!" Lý Tử Ngang nôn nóng nói. Hiển nhiên Lý Tử Ngang không phải người duy nhất để ý đến điều này, đám người Tần Hồng cũng căng thẳng, ngay cả Y Siêu Quần đang đến cần cũng có vẻ lo lắng.

"Đúng vậy, có phải vừa rồi chúng ta quá xúc động không?" Sau đó đột nhiên phát hiện hình như chuyện này có hơi nghiêm trọng.

"Đây chính là người nắm giữ giấy phép lái xe cấp S......"

- --------------------------------

Băng Tâm: mình có thử tìm hiểu một chút về giải đua xe Công thức 1 (Formula One) hay còn gọi là Thể thức 1 hay F1. Là môn thể thao tốc độ chuyên về đua xe hơi bánh hở cao nhất theo định nghĩa của Liên đoàn Ô tô Quốc tế (Tiếng Pháp: Fédération Internationale de l'Automobile - viết tắt là FIA).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.