Cuối cùng dưới sự đề xuất của Thu Dịch và Chu Khải, Chu Ninh đi ấn chuông cửa của biệt thự đối diện.
Phong Đường và Giản Tiểu Tinh đang ở trên giường ồn ào đến mức tưng bừng thì bị gián đoạn, nhìn qua cửa sổ thì phát hiện ra là Chu Ninh nên xuống lầu mở cửa hỏi có chuyện gì, Chu Ninh vờ như không nhìn thấy đầu tóc của ông chủ lạnh lùng cao quý nhà mình đã bị Giản Tiểu Tinh dày vò tới mức rối tung rối mù, nói đến chuyện Lạc Mính Cầm muốn đưa hai đứa nhỏ qua đây.
Phản ứng của Phong Đường không quá lớn, chỉ hơi nhíu mày, nói đã biết. Hắn lười gọi điện thoại nói Lạc Mính Cầm không cần phải đến đây, muốn đến thì cứ đến đây, hoàn toàn hết hy vọng thì nhanh chóng chạy đi cho khuất mắt, giống như lời Chu Khải đã nói, con người nếu không tận mắt nhìn thấy thấy sự thật chân chính và tàn khốc nhất thì có chết cũng không chịu từ bỏ. Phong Đường đã từ chối cô ta nhiều lần như vậy rồi, từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ gieo cho cô ta chút hy vọng nào, vậy mà cô ta vẫn cứ nghĩ về điều đó, có thể thấy được người này thật sự là người chưa tới phút cuối sẽ không từ bỏ.
Phong Đường về phòng, Giản Tiểu Tinh nằm sấp trên chăn bông, gương mặt tròn trịa trắng nõn gối đầu lên chiếc gối màu hồng phấn trông như kẹo bông gòn, mỗi lần Phong Đường nhìn thấy đều rất muốn cắn một miếng. Nhưng ai có thể nghĩ được vật nhỏ mềm như bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-ngan-phi-thuong/3080195/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.