- Trưa nay em cho tôi ăn cái gì vậy?
- chỉ nấu mấy món đơn giản theo lời bà nội dặn.
- tình hình sức khỏe của bố em như thế nào rồi? Ông đã khỏe hơn nhiều chưa? Có nói là khi nào sẽ xuất viện không?
- bác sĩ nói là một tuần nữa mới có thể được ra viện. Đi tái khám theo chỉ định của bác sĩ nữa.
- tôi sẽ dặn bác sĩ theo dõi kỹ tình hình sức khỏe của ông nên em không cần quá lo lắng.
- Tôi biết rồi, để tôi xuống dưới nhà dọn cơm.
- có cần tôi giúp gì không?
- Không cần đâu, xong hết rồi mà.
- nhớ tất cả những gì mà tôi dặn em chưa?
Nhi gật đầu, rồi cô đi xuống dưới nhà, trong trái tim nhỏ bé của cô len lỏi một vài tia ấm áp, chí ít thì người đàn ông mà cô thích cũng không ghét bỏ cô. Vì thương hại cũng được, chỉ cần anh nói cô không được phép tránh xa anh thì cô nhất định sẽ làm như thế.
Trong lúc ăn cơm, bà nội đột nhiên lên tiếng hỏi Huy.
- Con có nhớ chiều nay con phải đi đón con bé Ngọc không thế?
- con nhớ rồi, mà không cần phải lo lắng chuyện đó đâu.
Ăn cơm xong Huy đi làm, trước khi đi làm vẫn không quên dặn dò Nhi thêm một lần nữa rồi mới yên tâm rời đi.
Buổi chiều hôm ấy người ra sân bay đón Ngọc không phải là Huy, mà là anh tài xế. Nhìn thấy anh tài xế Ngọc thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-menh/2116469/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.