- lý do em buồn là vì nghĩ tôi sẽ yêu người con gái mà bà nội dẫn về?
Nhi lắc đầu, đương nhiên là cô không dám thừa nhận rồi. Cô vốn dĩ cũng chẳng phải là người quan trọng đối với Huy, lấy tư cách gì mà buồn với không buồn.
- tôi chỉ là lo cho tình hình sức khỏe của bố thôi.
- thực sự không liên quan đến tôi?
- không có..
- vậy thì tôi sẽ yêu cô gái ấy.
Nghe đến câu này Nhi có chút tức giận.
- anh không phải nói là sẽ không thích cô gái ấy hay sao?
- bây giờ không thích, sau khi gặp cô ấy tôi lại muốn ở bên cô ấy thì sao?
Nhi lại cúi mặt xuống, huy thực sự rất thích nhìn cái biểu cảm dỗi hờn đáng yêu này. Nhưng cái gì cũng có mức độ của nó, vì cô thực sự rất đơn thuần nên dễ bị tổn thương.
- em mau đi vào nhà đi. Trước mặt bà nội tạm thời không cần nói chuyện với tôi. Tôi không muốn em trở thành tâm điểm chú ý của bà.
- nhưng tôi đâu có biết phải làm gì để vừa lòng bà.
- em cứ nghe lời bà một chút. Tôi sẽ không để bà nặng lời với em.
- vậy tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu?
- đương nhiên ngủ chung với tôi rồi.
- như thế sao được. Bà đang coi tôi là người giúp việc. Người giúp việc không thể nào lên giường ngủ cùng với chủ được đâu.
- em cũng còn biết tôi là chủ của em cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-menh/2116464/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.