“Nhưng người là mẫu hậu của họ, đó là sự thật không ai có thể thay đổi được!” Bán Đông cũng khóc lem hết mắt.
“Chính là bởi vì như thế ta mới có thể làm vậy.”
Nàng ấy đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt Bán Đông, nụ cười nhạt vẫn luôn trên môi.
“Làm mẫu hậu, ta không thể cho chúng chút sự giúp đỡ, làm mẫu thân, ta càng không làm đến tận cùng trách nhiệm của mình.”
“không có danh hào, ta cũng là Hoàng hậu, không biết có bao nhiêu người mong ta chết đâu. Trong cung này lại chỉ có hai đứa chúng là hoàng tử, vốn ngày tháng đã gian nan, nếu ta không có trách nhiệm đến cùng được cũng không nên gây phiền phức thêm cho chúng.”
Mỗi tháng để Thái Tử đến thăm hai lần, là để hắn làm một người con hiếu thảo trong mắt người ngoài còn những cái khác ta không cho được. Lão Nhị không phải là Thái Tử, hắn là em trai, có thể sống tùy ý một chút, hơn nữa hắn với mình cũng không có ấn tượng gì, không cần thấy.
Nàng ấy nói càng nhẹ nhàng lạnh nhạt, sự bi thương trên mặt Bán Đông càng sâu hơn! Bức thư nắm chặt trong tay bị hai chủ tớ không để ý đến, nhìn vào mắt nàng, hỏi rõ ràng “Nương nương, người chưa bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài sao? Người biết mấy năm nay Hoàng thượng đều lưỡng lự ở bên ngoài điện.”
“Chỉ cần người gật đầu thì có thể trở về bộ dáng Hoàng hậu nương ngàn vạn vinh sủng của hậu cung lúc trước.”
“Chỉ cần người đi ra ngoài, Thái Tử cùng Nhị hoàng tử cũng có thể thân cận cùng người, người cũng không cần tự làm khổ chính mình!”
Bán Đông nhắc đến Hoàng thượng, sắc mặt nàng ấy ngưng đọng lại, hoảng hốt mấy phần.
“Ta không cần tự làm khổ chính mình?”
Đột nhiên cười một cái, nhìn về phía đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-menh-hoang-hau/2177929/chuong-115-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.