Sau khi Hứa Tiêu Nhiên rời đi rất lâu rồi A Đoàn vẫn ngồi dưới cây ngô đồng xuất thần, lòng đầy buồn phiền. đã sớm biết ngày thường Đại ca rất kiên định, đã đưa ra quyết định thì rất khó thay đổi. Nhưng trong lòng luôn có ý cầu may, An Dương cũng rất cố chấp. Huống chi, mặc dù Đại ca luôn trốn tránh An Dương, nhưng cũng không phải là chán ghét.
Có lẽ sẽ có ngày An Dương được toại nguyện chăng?
Nhưng hôm nay lời Đại ca đã nói, cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, hai người này thật sự không nói chơi… Lại nói đến vừa rồi Đại ca rời đi không chút do dự, bản thân mình nên nói với An Dương như thế nào đây? Sau khi An Dương biết sẽ có phản ứng gì đây? Tấm lòng của An Dương đặt trên người của Đại ca nhiều năm như vậy.
An Dương, nên làm thế nào bây giờ…
Hôm nay là một ngày vô cùng tốt đối với Quốc công phủ, lời nói một người đắc đạo, gà chó thăng thiên* cũng không được, ngay cả mấy người được sai ra cửa mua đồ cũng được người khác ân cần lấy lòng, đừng nói là thiếp thân nha hoàn Bán Đông. Hôm nay Bán Đông có thể nói là mọi chuyện vô cùng hài lòng, ngay cả quản gia gia gia cùng cười với mình sâu hơn.
*一人得道,鸡犬升天 [yīréndédào, jīquǎnshēngtiān]
Giải thích: ví một người đắc thế, những người có quan hệ với anh ta cũng được lợi.
Xuất xứ: Hán. Vương Sung 王充: Luận hành 论衡
Câu chuyện dưới đây do Cát Hồng 葛洪 đời Tấn viết.
Cháu của Lưu Bang 刘邦 là Hoài Nam Vương Lưu An 淮南王刘安 rất thích luyện đan tu đạo, luôn mơ ước được đắc đạo thành tiên. một ngày nọ, có 8 ông lão đến trước phủ Hoài Nam Vương, yêu cầu Lưu An tiếp kiến. Người gác cổng trông thấy họ đều già cả, nói rằng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-menh-hoang-hau/2177910/chuong-109-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.