Editor: Tống Thiên Ân
Về phần tại sao Giang Vạn Lí lại đi châm dầu vào lửa thì A Đoàn không cần suy nghĩ cũng biết, lúc này chỉ lo an ủi Trần thị, vừa rồi lúc Tam ca đi, mọi người cũng đã giữ lại nhưng hắn lại không dao động, Trần thị cũng không khóc, nói mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại mình A Đoàn.
không nói gì, chỉ cúi đầu lau nước mắt, A Đoàn đưa khăn tay nàng cũng không để ý. A Đoàn cũng không nói gì, chỉ cầm lấy tay Trần thị, im lặng ngồi cạnh nghe nàng khóc. một lúc lâu sau, Trần thị khóc mệt, đến khi không còn âm thanh gì A Đoàn mới nhẹ nhàng cầm khăn lau mặt cho Trần thị.
"Mẫu thân, người nên rửa mặt đi, mặt lem nhem thế thật khó coi."
Trần thị lắc đầu, không đứng dậy, lúc lâu sau mới nói "Tam ca con từ nhỏ đã là đứa nghịch ngợm, làm chuyện gì cũng không chú tâm. Đầu óc thông minh nhưng không dùng vào việc gì nghiêm chỉnh, toàn dùng để đi gây sự." Trần thị không nhìn A Đoàn, ánh mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, chìm dần vào hồi ức.
A Đoàn biết điều im lặng ngồi cạnh, sắm tốt vai người nghe của mình.
"thật ra, ta thấy rằng mình không quan tâm hắn rất nhiều."
"Đại ca con thì không cần phải nói, từ nhỏ đã không cần ta quá quan tâm, chuyện của hắn hắn có thể tự mình đưa ra quyết định, tự hắn có thể hoàn thành mà không cần người khác giúp đỡ. Nhị ca của con tuy trầm tĩnh ít nói nhưng cũng không cần người khác bận tâm đến mình. Chỉ có Tam ca của con, mỗi ngày đều gây ra rắc rối, mỗi ngày đều bị cha con mắng. Khi đó ta đang mang thai con, thật sự không có thời gian để quan tâm đến hắn."
"Về sau sinh con ra lại càng không có thời gian để quan tâm hắn hơn."
Cái này ngược lại A Đoàn không biết, từ khi có thể ghi nhớ thì Tam ca đã bắt đầu học võ, khi đó hắn lúc nào cũng dồi dào tinh lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-menh-hoang-hau/2177804/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.