" Ngọc bội?" A Đoàn ngây cả người, trực tiếp hỏi lại " Vì sao lại muốn đưa lại cho muội ngọc bội này?" Tuy rằng a nương nói khối ngọc bội kia đã từng là của mình, nhưng mà hiện tại chủ nhân cũng không phải mình nha. Đôi mắt to đen lung liếng nhìn qua, ánh mắt trong veo.
Ngô Đồng rủ mi mắt xuống, khụ một tiếng, có chút khô khốc, sau lưng tay nắm chặt chưa từng buông lỏng.
" không phải muội nói, muội cũng rất thích khối ngọc bội kia sao....""
Trong thâm tâm, Ngô Đồng cũng không hi vọng A Đoàn đem ngọc bội lấy lại. Khối ngọc bội này đối với Ngô Đồng mà nói, phía sau ẩn chứa ý nghĩa quá tàn khốc, tàn khốc đến nỗi nghĩ đến thôi cũng phí công. Chỉ là chủ nhân của ngọc bội kia là A Đoàn, tuy rằng bản thân nàng không cho là vậy. sẽ không đem ý nguyện của mình đặt lên người A Đoàn, nếu nàng vẫn thích như trong lời nói.....
A Đoàn cùng Ngô Đồng chung sống mấy năm nay, có lúc theo trực giác sẽ có thể biết hắn vui hay không vui.
Giống như hiện tại, sắc mặt Thái tử ca ca nhu hòa mặt mày như họa, nhưng mà A Đoạn lại cảm giác được hắn không muốn.
Đúng vậy, không muốn.
Miệng vểnh lên, lại hỏi " Chẳng lẽ Thái tử ca ca muốn đem ngọc bội giữ lại cho tỷ tỷ xinh đẹp kia?" Vừa ngừng lại nước mắt như viên ngọc nhỏ muốn tuôn ra tới nơi, chỉ cần Ngô Đồng dám không trả lời, sẽ lập tức khóc.
Bất đắc dĩ cười nhẹ, nắm đấm căng thẳng liền thả lỏng. Chính mình một lòng một dạ rối rắm như là chờ phán quyết, kết quả đổi lấy là không biết nên khóc hay cười. Mềm lòng nhéo nhẹ lên chóp mũi nhỏ của A Đoàn, tiểu nha đầu ghen tị, ăn dấm với "" chính mình"".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-menh-hoang-hau/2177776/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.