Sau buổi cơm, Tuệ Lâm lên phòng riêng và quyết định sẽ nói chuyện với Trường Hy, vì cô biết nếu mình cứ im lặng như vậy thì anh cũng sẽ chẳng nói tiếng nào, rồi mọi thứ sẽ tệ hơn thôi chứ chẳng giải quyết được gì. Thôi thì thà cô là người chịu mở lời trước vậy. Nói chuyện bằng tin nhắn là sự lựa chọn của Lâm lúc này. Cô quả thật là đứa chẳng có tí kiến nhẫn.
Gửi: ANH
Anh vô tâm thật.
Điện thoại báo tin nhắn sau năm phút.
Từ: ANH
???
Gửi: ANH
Anh chỉ bấm được nhiêu đó thôi sao? Em đã là người nói chuyện trước rồi.
Từ: ANH
Sao em nghĩ vậy? Sao em lại làm vậy?
Gửi: ANH
Vì em giận, anh vô tâm đến mức không biết à?
Từ: ANH
Anh biết nhưng vì sao?
Gửi: ANH
Anh làm gì trong lớp với Highlight Bạc?
Từ: ANH
Thì ra là vậy. Anh chỉ đơn giản là học thôi. Chỉ có vậy mà em như thế sao?
Gửi: ANH
"Chỉ có vậy" sao? Anh có nghĩ cho cảm nhận của em không? Tại sao phải học chung với nhau? Phải học như vậy mới là học hả?
Từ: ANH
Thầy hoá học yêu cầu anh giúp đỡ cô ấy. Và còn nhiều cặp khác nữa chứ không chỉ có tụi anh. Em có nhìn xung quanh lớp anh không? Tất cả là do thầy chỉ định.
Gửi: ANH
Anh có quyền từ chối mà.
Từ: ANH
Đúng! Nhưng anh thấy điều đó không cần thiết. Anh chỉ giúp cô ấy cải thiện điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-may-cuoi-troi/2655435/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.