"Mở cửa ra! Mở cửa dùm tôi đi. Tôi phải vào trong đó." Khả ái vùng vẫy trong vòng tay đầy sức mạnh kia.
"Em sao thế này?"
Giọng nói này thật quen quá, Khả Ái nghĩ mình biết người này, nhưng không quan trọng. "Mở cửa ra! Tôi cần Phong Thư Đỏ trong đó. Nó đang ở trong đó."
"Trời ơi! Là anh đây! Khả Ái ơi! Là anh đây em." Anh ta xoay người Khả Ái lại đối diện với mình.
"Anh Trần Vỹ! Hay quá! Anh có thể mở cửa dùm em không? Em cần lấy đồ trong đó. Quan trọng lắm. Không có nó em không biết phải làm gì tiếp theo đây." Khả Ái nức nở.
"Là anh đây! Phong Thư Đỏ là anh đây. Ông Bụt của em là anh đây. Sao em lại bị như thế này?" Trần Vỹ đau xót cầm bàn tay đang chảy máu của Khả Ái.
"Anh nói sao?" Khả Ái sửng sốt.
"Là anh đây mà. Người em đang tìm. Người em đã đồng ý gặp mặt. Bây giờ anh ở đây."
"Anh đừng tầm bậy! Anh đừng gạt tôi! Tại sao đàn ông các người lại có thể nói dối giỏi như vậy?" Khả Ái đẩy Trần Vỹ ra và đứng lên.
"Không! Anh chưa bao giờ nói dối em. Em là cô gái đẹp nhất khi đi dưới mưa với chiếc dù trong suốt sáng nay." Trần Vỹ tiến từng bước đến Khả Ái trong khi cô đang lùi ra xa. "Anh đã nhờ Tuệ Lâm bỏ các phong thư ấy vào tủ cá nhân của em những ngày qua. Sáng nay em đã thổ lộ với Tuệ Lâm rằng em muốn gặp anh. Bây giờ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-may-cuoi-troi/2655428/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.