Trần Vũ tỉnh dậy vì khó chịu. Có ai đó đang vò tóc nó, Trần Vũ không thích như thế, đã thế kẻ đáng ghét kia còn kề mũi vào tóc của nó mà ngửi.
“Tóc cậu có mùi thơm y chang trà của ông nội luôn. Thơm quá”
Ra là con bé tối hôm qua, Trần Vũ vội vàng đẩy con bé ra. Nó bật dậy, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, phải mất một lúc Trần Vũ mới cảm nhận được sự mềm mại từ bàn tay trắng nõn của con bé. Con bé chỉ nhìn nó cười, không nói gì hết. Trần Vũ cũng cười gượng trả lễ rồi nhìn ra bên ngoài.
Mặt trời lúc này đã lên cao, không tin được là nó lại ngủ ngon tới vậy. Kể từ lúc rời nhà tới nay, Trần Vũ chưa bao giờ được ngủ thoải mái như vậy. Những tia nắng đầu ngày chiếu lên mái tóc xuôi mượt của nó báo hiệu cho một ngày tốt lành. Khu vực này yên bình quá, chả hề có tiếng ồn ào phố chợ mà càng không có tiếng đánh đánh giết giết, chỉ có tiếng mấy con chim hót một hồi thật dài trước khi rời tổ.
“Chúng ta sẽ dừng chân ở đây một khoảng thời gian ngắn. Con cứ vui chơi thoải mái đi, không cần phải luyện tập gì đâu” Vương Chột không mặc áo ngồi xếp bằng trên giường. Những vết sẹo sần sùi khắp cả cơ thể Vương Chột trông chả khác gì như những con rắn nhỏ lúc nhúc khắp cơ thể.
Lúc này, chồng của cô Hoa cũng đang ngồi xếp bằng đằng sau lưng Vương Chột, vẻ mặt của hắn rất thản nhiên. Tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-ma/3066010/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.