“Đôi mắt của anh sáng ngời.” Doãn anh Ninh xoa gương mặt hắn, chăm chú nhìn ánh mắt ẩn chứa tâm trạng của hắn.
“Chỉ có người có tấm lòng thiện lương, mới có thể có một đôi mắt sáng ngời như vậy.”
Mộ Dung Phách Sùng cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy Doãn anh Ninh đơn thuần có chút đáng yêu, nhịn không được ngậm lấy lỗ tai cô khẽ liếm, đôi tay vòng lấy ngực cô, bầu ngực lớn của cô đè hết lên cánh tay hắn, xúc cảm mềm như bông, làm hắn kìm lòng không được muốn dùng tay sờ sờ.
“A…… Đừng……” Doãn anh Ninh hoảng loạn mà vặn vẹo thân thể, bàn tay to của Mộ Dung Phách Sùng thăm dò móc áo ngực của cô, dùng ngón tay ấn lên đầu v* đảo quanh một vòng, chỉ chốc lát đầu v* đã cứng lại.
“cô ấy đã ngủ rồi.” Mộ Dung Phách Sùng trấn an, ngón tay khẽ cọ xát đầu v*. Từng đợt ngứa ngày thông qua làn da truyền đến đáy lòng, bụng nhỏ nóng lên, một dòng chất lỏng trào ra.
Doãn anh Ninh nỗ lực khống chế phản ứng thân thể dần dần nổi lên của mình, giọng nói cô có chút đè nén, “sẽ nghe thấy.”
“Tôi sẽ nhẹ nhàng.” Mộ Dung Phách Sùng ngậm lấy cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô, đầu lưỡi liếm láp cánh môi mềm mại của cô sau đó dùng răng khẽ cắn.
Áo lót còn vướng lại trước ngực, cặp vú to lớn hoàn toàn lộ ra trong không khí, đong đưa rất chói mắt.
Doãn anh Ninh giơ cánh tay lên, ôm lấy cổ hắn, đầu lưỡi hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-va-phai-ac-nu/2096746/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.