Chương trước
Chương sau
Ông già là quản gia của vương tộc, Vương Nhất lập tức đổi sắc, trong lòng trầm xuống.
Lý Khinh Hồng cũng đổi sắc, nắm thật chặt tay Vương Nhất: "Em đi với anh."
Ông già quản gia lại mỉm cười: "Cô cả, ông chủ nói, chỉ muốn gặp một mình Ngài Vương."
Lông mày Lý Khinh Hồng nhướng lên, muốn nói gì đó, Vương Nhất lại khẽ lắc lắc đầu với cô, cũng cho cô một ánh mắt yên tâm: "Không sao."
Nói xong, cùng vào ông già quản gia đi vào trang viên.
Lý Khinh Hồng lo lắng đứng tại chỗ, cau mày, thực tế tàn khốc, không thể làm cô không nghĩ về hướng xấu.
Lý Tuyết Nhân lại nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay cô, trấn an nói: "Chị, chị đừng suy nghĩ nhiều, không phải chị không biết, ba cưng chiều chị thế nào, nói không chừng lần này ba gọi anh rể, là đồng ý cho hai người đó?"
Lý Khinh Hồng ngập ngừng một chút, thử hỏi một câu: "Thật sao?"
"Chị, chị phải nghĩ về hướng tích cực, cười nhiều lên, cuộc sống khổ như vậy, chị bày ra mặt khổ cho ai xem chứ?"
Lý Khinh Hồng cũng bị Lý Tuyết Nhi chọc cười: "Em lại nói móc chị!"

Hai chị em cãi nhau ầm ĩ quay về phòng, Lạc Thanh Thủy lại có vẻ mặt nghiêm trọng, với sự hiểu biết của bà đối với người đàn ông kia, lần gặp mặt này, có thể không đơn giản như vậy.
...
Bên kia, dưới sự dẫn dắt của quản gia, Vương Nhất đi đến một thư phòng.
"Ông chủ đang ở bên trong."
Mỉm cười, ông già rời đi.
Vương Nhất một mình đứng trước cửa thư phòng, chậm chạp không dám gõ cửa.
Dù anh là Ẩn chủ nước H, đối mặt với cánh cửa này, cũng do dự thật lâu.
Gặp người lớn, là điểm quan trọng trong cuộc đời mà ai cũng phải trải qua, để lại ấn tượng tốt cho ba vợ mẹ vợ tương lại, càng là quan trọng nhất.
Bởi vì Lý Khinh Hồng, giữa anh và ông cụ nhất định không thể có khả năng ngồi một chỗ tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm.
Cho dù là chênh lệch địa vị, hay là chưa kết hôn đã có con, cũng đã đủ để Lý Thế Nhân phong sát anh.
Vương Nhất hít sâu một hơi, dần dần bình ổn lại lo lắng trong lòng, gõ cửa.
"Cửa không khóa."
Trong phòng truyền ra giọng nói bình thản có tính đặc trưng của Lý Thế Nhân.
Vì vậy Vương Nhất đẩy cửa vào, Lý Thế Nhân đã ngồi ngay ngắn trên ghế kiểu cung đình, giống như là đang đợi Vương Nhất đi vào, vừa vào cửa tầm mắt đã dõi theo anh.
Đón lấy ánh mắt của Lý Thế Nhân, Vương Nhất cũng hít sâu một hơi, lễ phép cố nặn ra một nụ cười tươi: "Bác Lý."
Nhưng mà, đối mặt với ý tốt của Vương Nhất, Lý Thế Nhân lại ngoảnh mặt làm ngơ, mí mắt hơi nâng lên, nhìn anh từ trên xuống dưới: "Kỳ thật, trong mắt tôi, lần đầu gặp mặt của chúng ta, so với dự đoán của tôi muộn hơn một chút."
Nghe vậy, trong lòng Vương Nhất hơi có chút kinh ngạc.
Anh nghe được ý trong lời của ông cụ.
Từ lúc Lý Khinh Hồng gặp sát thủ chuyên nghiệp ám sát thì Lý Thế Nhân tức giận đáng ra đã đến Thiên An, nhưng mà, lại bị Lý Tuyết Nhi ngăn lại.
Vừa nói đến đây, Vương Nhất cũng ngậm miệng, vẻ mặt bình thản mấy phần: "Bây giờ cũng không muộn."
Lý Thế Nhân lại lắc đầu, cười nhạt một tiếng: "Cậu hiểu lầm ý của tôi, năm năm trước, chúng ta nên gặp mặt."
"..."
Thế là, ánh mắt Vương Nhất dần dần sâu hơn, lạnh lùng chất vấn.
"Năm năm trước, ông biết Khinh Hồng sẽ gặp chuyện bi thảm, vì sao, còn dung túng gia tộc mưu hại đứa nhỏ trong bụng cô ấy?"
Cảm nhận được ý lạnh thâm trầm từ trên người Vương Nhất phát ta, Lý Thế Nhân lại như không có gì, thản nhiên nói: "Có một số việc, tôi thân là chủ một gia tộc, phải cố kỵ đến mặt mũi của vương tộc."
Những lời này, làm sát ý của Vương Nhất càng sâu hơn, bây giờ anh cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Năm năm trước, Lý Khinh Hồng mang thai Vương Tử Lam, từng gặp không chỉ một lần tai nạn xe, chỉ là vì làm cô xảy thai.
Mà, Lý Thế Nhân biết rõ, nhưng ông cũng không ngăn lại, mà còn ngầm cho phép hành vi này.
Có lẽ, Vương Tử Lam trong bụng Lý Khinh Hồng, cũng là dơ bẩn, không được phép sinh ra!
"Hiện tai tôi hiểu sao Lý Khinh Hồng lại hận người ba này rồi."
Vương Nhất lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ mặt mũi gia tộc, còn quan trọng hơn so với tính mạng của con gái mình sao!"
Lý Thế Nhân cũng không đáp lời Vương Nhất, hoặc là nói, trực tiếp bỏ qua.
Đột nhiên, ông ta nở nụ cười.
"Gọi cậu đến đây không có ý gì khác, chỉ là hy vọng cậu đồng ý với tôi một chuyện."
Khóe miệng của ông ta mang theo vui vẻ, giọng điệu giống như nói việc nhà với Vương Nhất.
"Cách Khinh Hồng xa một chút."
Biểu cảm trên mặt Vương Nhất, cũng lập tức trở nên cứng ngắc.
Anh đã từng nghĩ nói chuyện với ông cụ sẽ không vui vẻ như vậy, nhưng mà, không ngờ lại trực tiếp như thế, căn bản không chút nào phí lời, trực tiếp bảo mình cách Lý Khinh Hồng xa một chút.
Lý Thế Nhân lại nói: "Đừng hiểu nhầm, không phải bảo hai người ly hôn, bởi vì cậu và con bé lĩnh chứng, tổ chức kết hôn ở Thiên An, trong mắt tôi, tất cả đều không tính."
Vương Nhất trầm mặc thật lâu, một lúc sau, giương mắt lên, sáng lạn cười: "Thật xin lỗi, chuyện này, tôi không làm được!"
Anh hiểu, Lý Thế Nhân ngồi trước mặt anh bây giờ, thân phận không phải là người đứng đầu nhà họ Lý, mà là một người ba.
Không hơn.
Bây giờ, đối với một người ba như ông ta mà nói thì yêu cầu như vậy cũng không phải là yêu cầu quá đáng, nhưng đối với Vương Nhất mà nói, lại là tước đoạt tín niệm sống duy nhất của anh.
Nhận được câu trả lời của Vương Nhất, ánh mắt Lý Thế Nhân từng chút từng chút trở nên bén nhọn, hơn nữa, chậm rãi từ trên ghế đứng lên.
Áp lực trên người Vương Nhất cũng tăng lên gấp bội, trước đó ông ta ngồi, Vương Nhất còn không cảm thấy được, bây giờ Lý Thế Nhân đứng lên, Vương Nhất mới giật mình phát hiện, cơ thể của ông ta cao khoảng chừng 1m85!
"Cậu không có quyền từ chối."
Ông ta nhìn Vương Nhất, lời nói vẫn bình tĩnh, nhưng bên dưới bình tĩnh, lại ẩn chứa sát khí vô tận.
"Thật sao?"
Nếu ông cụ đã không nể mặt như vậy, vậy thì Vương Nhất cũng không cần mặt nóng dán mông lạnh, cười lạnh một tiếng: "Sao ông biết, tôi không có quyền từ chối chứ? Có lẽ, trong mắt tôi, vương tộc Yên Đô mấy người, cũng không khác gì con kiến hôi thì sao?"
Lý Thế Nhân nở nụ cười.
Cười rất ôn nhu, lại mang theo hương vị thần bí đặc biệt của đàn ông trưởng thành, giống như là một miếng ngọc thô điêu khắc thành.
"Có phải cậu cảm thấy bản thân mình rất mạnh mẽ? Có sức mạnh và vốn liếng để nói những lời này?"
"Tôi không có sao?"
Vương Nhất cũng cười theo, chỉ có điều, nụ cười kia rất lạnh.
Nụ cười trên mặt Lý Thế Nhân từng chút từng chút thu lại, đẩy anh ra nói: "Vốn liếng mạnh mẽ của cậu, đơn giản chỉ là dựa vào vũ lực mạnh mẽ của cậu, bỏ những thứ này ra, vốn liếng của cậu, còn được bao nhiêu?"
Vù vù vù ---
Lý Thế Nhân vừa dứt lời, không khí bên ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió lạnh, lá cây run run rất nhỏ, nhanh chóng hiện lên từng bóng người.
Ánh mắt Vương Nhất rét lạnh, nheo mắt lại, phản xạ có điều kiện nhìn ra bên ngoài thư phòng.
Một dòng sát khí ngưng đọng lặng yên chảy xuôi trong không khí, từ bốn phương tám hướng khóa chặt Vương Nhất trong thư phòng.
Trên cây bên ngoài, đợt ngột có hơn mười bóng người màu đen lộ ra hơi thở mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.
Sắc mặt cũng anh, lần đầu trở nên cực đoan nặng nề.
Những tử sĩ màu đen này, mỗi người đều có thực lực ngang với Lãnh Nhan.
Cho dù có chút chênh lệch với Lãnh Nhan, cũng không kém bao nhiêu.
"Bây giờ, cậu còn có tự tin vừa rồi sao?"
Lý Thế Nhan lại ngồi về chỗ, mắt lạnh nhìn Vương Nhất: "Cậu, căn bản không xứng với con gái tôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.