Chương trước
Chương sau
“Thành tổng!”
“Thành tổng, ngài đến rồi!”
“...”
Tất cả lãnh đạo lớn nhỏ vốn dĩ bất mãn với Lý Khinh Hồng, lúc này vừa nhìn thấy Thành tổng đẩy cửa vào lập tức ào ào đứng dậy như tìm được người đáng tin cậy, thái độ của bọn họ cung kính vô cùng.
Cảnh tượng này khiến Vương Nhất nheo mắt, có vẻ như quyền lực của Khinh Hồng ở tập đoàn vẫn chưa đủ lớn.
Vẻ u ám trong mắt Thành Trâm biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là nụ cười tươi như gió xuân, bất kể địa vị của đối phương lớn hay nhỏ, cô ta cũng vui vẻ gật đầu, dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ.
Tất cả các lãnh đạo cũng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhìn Lý Khinh Hồng, người đang một thân một mình trên đài.
Một khi Thành tổng đến, chắc chắn sẽ gây ra mối đe dọa cho Lý Khinh Hồng, nếu không, trong những ngày đầu thành lập công ty, Lý Khinh Hồng đã không điều Thành tổng đến Thành phố Giang.
Rầm!
Phương Huệ vỗ bàn, nhìn Thành Trâm với biểu cảm khó chịu, bực tức hét lên: “Thành tổng, hãy chú ý tới ngôn từ của cô, bảo Lý tổng quên cô là ý gì?”
“Phương Huệ, thì ra là cô? Lúc tôi rời đi, tôi nhớ cô mới chỉ là một thực tập sinh vừa tốt nghiệp đại học đúng không? Thế mà bây giờ đã trở thành phó tổng rồi.”
Thành Trâm khẽ liếc Phương Huệ, mỉm cười: “Tuy nhiên, tôi khuyên cô nên lịch sự với tôi hơn. Ở công ty này, ngoại trừ Lý tổng, không ai có thể ngang hàng với tôi!”

“Cô...”
Gương mặt xinh đẹp Phương Huệ tràn đầy tức giận, đang định đi qua nói cho ra nhẽ, nhưng Lý Khinh Hồng quát lên ngăn lại: “Phương Huệ!”
Phương Huệ quay đầu lại, lửa giận vẫn chưa tan: “Lý tổng, cô ta coi thường chị...”
“Quay lại.”
Lý Khinh Hồng giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại mang theo vẻ uy nghiêm không thể từ chối.
Phương Huệ mặt đầy tức giận, nhưng nhưng vẫn không đi qua, đứng ở bên cạnh Lý Khinh Hồng.
Chỉ thấy Lý Khinh Hồng từ vị trí chủ tịch đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thành Trâm: “Cô quay về mà không nói tiếng nào, không ai biết cả, đương nhiên cũng không thông báo cho cô.”
Thành Trâm cười khẩy: “Nói vậy vẫn là lỗi của tôi sao?”
“Chẳng lẽ không phải?” - Đôi mắt Lý Khinh Hồng lạnh lùng nhìn Thành Trâm, giọng nói lạnh lùng.
“Vậy được thôi.”
Thành Trâm chẳng thèm để ý cười mỉm, nhìn chằm chằm Lý Khinh Hồng cười nói: “Nhưng nếu tôi đã ở đây, vậy hội nghị cấp trung cao này có chỗ cho tôi lên tiếng chứ?”
“Đương nhiên.”
Dù Lý Khinh Hồng có ghét Thành Trâm đến mức nào, cô cũng không thể xem nhẹ vị trí phó tổng của cô ta.
Thành Trâm đi về phía bàn tròn hội nghị, lập tức một vị lãnh đạo chủ động nhường ghế: “Thành tổng, ngồi vào chỗ của tôi.”
“Cảm ơn.”
Thành Trâm không từ chối mà còn mỉm cười cảm ơn.
Cách nói chuyện tao nhã, phong thái của một người phụ nữ trưởng thành, so với Lý Khinh Hồng lạnh lùng và khó gần, quả thực Thành Trâm là người dễ gần hơn một chút.
Thành Trâm tao nhã ngồi vào chỗ ngồi, sau đó đưa mắt nhìn Vương Nhất, khẽ liếc mắt một cái, giọng điệu bình thản nói: “Người này, tôi là người thứ nhất không đồng ý!”
“Tôi cũng không đồng ý!”
“Thành tổng nói đúng, anh ta hoàn toàn không có năng lực làm phó tổng!”
“Lý tổng, chúng tôi biết anh ta là chồng của cô, nhưng cô làm vậy là quá vô lý!”
“...”
Bị mọi người bác bỏ, Vương Nhất không hề tức giận, anh vốn là người đột nhiên chen ngang, lại có thân phận là chồng của Lý Khinh Hồng, là người mà ai nhìn cũng cảm thấy Lý Khinh Hồng định phù sa không chảy ruộng ngoài, định cắm một cái đinh vào đây.
Lý Khinh Hồng chống tay lên bàn hội nghị, lạnh lùng hỏi: “Cho tôi một lý do để phản đối.”
Thành Trâm cảm thấy buồn cười trước câu nói này: “Còn cần lý do gì sao? Lý tổng, cô ngồi ở vị trí Chủ tịch lâu như vậy, chẳng lẽ không hiểu hai chữ “tị hiềm” nghĩa là gì sao?”
Lý Khinh Hồng nghe xong câu này ánh mắt liền lạnh đi, Vương Nhất cũng nghe được ẩn ý trong lời nói của Thành Trâm, vẻ mặt cũng hơi lạnh.
“Lý tổng, cô thích tìm mấy tên trai bao vô dụng. Đây là việc cá nhân của cô, tôi không quản được, nhưng cô trơ trẽn mang người nhà cô tới công ty, lại còn cho anh ta làm phó tổng, có hợp lý không?”
Thành Trâm bắt chéo hai chân, nhìn những lãnh đạo xung quanh: “Các vị ở đây đều là trụ cột của Lệ Tinh, coi như không có công lao cũng có khổ lao, chức vụ phó tổng, sao chạy tới chạy lui rồi lại về tay ông chồng bám váy vợ của cô, cô làm như vậy không sợ mọi người thất vọng ư?”
Những lời này có thể nói là vô cùng khôn khéo, Thành Trâm rất thông minh, không dùng sức mạnh của bản thân để đối đầu Lý Khinh Hồng, mà là đem tất cả lãnh đạo trung và cao cấp, kích động lòng bất mãn của họ để đối đầu với Lý Khinh Hồng.
Ngay lập tức, tất cả các lãnh đạo trung và cao cấp đều tràn đầy tức giận, chỉ mũi giáo về phía Lý Khinh Hồng.
“Lý tổng, chuyện này cô phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
“Đúng vậy, chúng tôi sẽ không làm nữa!”
“Đúng anh ta là chồng của cô, nhưng chúng tôi sẽ không đồng ý để anh ta làm phó tổng! Hơn nữa, chuyện này mà truyền ra sẽ hủy hoại danh tiếng của Lệ Tinh chúng ta!”
“...”
Tiếng đấu tranh càng lúc càng lớn, nhưng Lý Khinh Hồng lại chìm vào im lặng.
Vương Nhất cũng không nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh nhìn tất cả, không phải anh không muốn nói, mà là bởi vì... không thể nói.
Như Thành Trâm đã nói, giờ anh vẫn chưa là người của Lệ Tinh, trong phòng họp này chỉ có một người điều khiển, đó là Lý Khinh Hồng.
Thấy Lý Khinh Hồng không dám nói chuyện, Thành Trâm cho rằng cô sợ nên không khỏi nhếch khóe miệng, lén nở nụ cười giễu cợt.
“Lý tổng, tôi khuyên cô lý trí một chút. Tôi hiểu cô nóng lòng muốn tìm một công việc cho người chồng vô dụng của mình, nhưng cô không thể trực tiếp đưa chức phó tổng được.”
Thành Trâm hơi nâng cằm lên chỉ vào Vương Nhất từ đầu đến giờ vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên cao giọng lên một quãng tám: “Nói cho tôi biết, anh ta xứng đáng làm phó tổng ở điểm nào?”
Lý Khinh Hồng vẫn im lặng, Vương Nhất đang ngồi ở phía sau, trong mắt cũng có chút lạnh lùng.
Sau một hồi im lặng, Lý Khinh Hồng đột nhiên nâng mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn mọi người.
Ánh mắt sắc bén, đè ép tất cả mọi người, đột nhiên cả đám lãnh đạo bồn chồn, mất đi vẻ kiêu ngạo nãy giờ, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ bất an.
Thành Trâm, người vốn tràn đầy tự tin, cũng ngồi thẳng dậy và nhìn Lý Khinh Hồng với vẻ mặt nghiêm trọng.
Trong lòng cô ta cũng có một chút bất an.
Chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Khinh Hồng quét qua người mỗi một lãnh đạo phản đối, sau đó đôi môi đỏ mọng khẽ mở, lạnh nhạt nói: “Không đưa là lời giải thích thì tất cả các người không làm việc nữa à?”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, cảm thấy da đầu râm ran một lúc, nhưng họ vẫn cứng đầu nói: “Đúng vậy, điều này không công bằng với chúng tôi, chúng tôi phải đấu tranh cho quyền lợi và lợi ích của chính mình!”
“Quyền lợi và lợi ích?”
Lý Khinh Hồng chế nhạo: “Những người không đóng góp gì cho công ty, mà cũng đòi nói tới quyền lợi và lợi ích?”
Mọi người bỗng sửng sốt một lúc, trên mặt Thành Trâm cũng lộ ra vẻ không chắc, không ngờ Lý Khinh Hồng lại dám nói ra lời như vậy trong hội nghị cấp trung - cao, không sợ mất lòng mọi người sao?”
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo mới khiến mọi người tê tái da đầu.
“Nếu mọi người đã không muốn làm, vậy thì đi đi. Trước buổi trưa, mọi người chuẩn bị đơn từ chức giao cho tôi!”
Gì cơ!
Ngay sau khi những lời này vừa dứt, như sét đánh ngang tai, tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả hai phó tổng Phương Huệ và Thành Trâm.
Bọn họ nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, Lý Khinh Hồng muốn sa thải mọi người!
Phương Huệ vẻ mặt lo lắng, vội vàng can ngăn: “Lý tổng, chị đang nói cái gì vậy, sa thải nhiều người như vậy không chỉ khiến công ty không ổn định, mà hoạt động của tất cả các dự án cũng sẽ dừng lại!”
Tuy nhiên, vẻ mặt của Lý Khinh Hồng vẫn lạnh lùng: “Không thành vấn đề, chỉ cần đội ngũ cốt cán không thay đổi, tôi có thể chấp nhận bất kỳ sự thay đổi nào về nhân sự!"
“Thực ra, cho dù lần này không ra tay, trong tương lai tôi cũng sẽ bắt đầu thanh lý những con sâu có mức lương và năng lực không tương xứng này.”
Tất cả những lãnh đạo từng chống đối Lý Khinh Hồng vẻ mặt lần lượt như tro tàn, sắc mặt đờ đẫn.
Họ lấy từ chức để uy hiếp, hoàn toàn không phải muốn thực sự từ chức, mà chỉ muốn giành thêm quyền lực và lợi ích từ Lý Khinh Hồng.
Thành Trâm sững sờ không nói được tiếng nào, các ngón tay run lẩy bẩy.
Vốn dĩ mục đích của cô ta chỉ là muốn ra oai phủ đầu với Lý Khinh Hồng, nhưng không ngờ cô ta lại mạnh tay như vậy, vì người chồng vô dụng của cô ta mà định sa thải nhiều người như vậy, đúng là không ngờ tới!
Vẻ mặt cô ta bỗng nhiên trở nên hưng phấn: “Lý Khinh Hồng, đây là cô nói đấy, đừng hối hận!”
Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng hờ hững: “Cô hỏi anh ấy xứng đáng làm phó tổng ở điểm nào đúng không?”
Thành Trâm có chút kiêng dè trước ánh mắt của Lý Khinh Hồng, nhưng nhìn sắc mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh, cô ta đành liều, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?”
“Thứ nhất, anh ta không phải là thành viên của Tập đoàn Lệ Tinh và hoàn toàn không hiểu gì về hoạt động kinh doanh của công ty.”
“Thứ hai, anh ta có đóng góp được gì cho Lệ Tinh không?”
“Thứ ba, có phải cô cảm thấy mình là chủ tịch thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn!”
Sau ba câu hỏi liên tiếp, Thành Trâm cũng từ từ đứng dậy, đối đầu gay gắt với Lý Khinh Hồng.
“Được rồi, tôi sẽ nói cho cô biết tại sao tôi lại để cho Vương Nhất làm phó tổng!”
“Hoàn toàn không phải bởi vì anh ấy là chồng của tôi, mà là bởi vì Tập đoàn Lệ Tinh nhờ có anh ấy mới có được ngày hôm nay!”
Lý Khinh Hồng tăng âm lượng giọng nói lên, chỉ vào Vương Nhất nói: “Cái khác không nói, chỉ nói đến 2640 tỷ tài trợ thôi, là do anh ấy kéo đầu tư.”
“Ai trong những người đang ngồi ở đây có khả năng này?”
Câu hơi mạnh mẽ như vậy, khiến tất cả mọi người ngu người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.