Chương trước
Chương sau
“Không thể, chuyện này không thể nào...”
Châu Mỹ Ngọc ngồi ở trên giường, dùng sức vuốt mái tóc sớm đã bị làm rối, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh sợ.
Thậm chí trong loại kinh hãi này, cơ thể của bà ta trở nên run rẩy kịch lệt, lần nữa nhặt điện thoại rơi trên sàn lên: “Anh lừa rồi, anh đang lừa rồi! Người anh nói, ả ta sớm đã chết rồi!”
Sắc mặt của bà ta vặn vẹo, tức giận hét toáng lên, mà chỉ có bản thân bà ta mới biết, bà ta càng phẫn nộ thì càng khủng hoảng sợ hãi.
“Ha ha ha, ha ha ha ha…”
Trong điện thoại, âm thanh máy móc lại là tiếng cười mỉa mai, tiếng cười dần dần từ trầm thấp đến cao vút: “Không thể sao? Là tôi lừa bà sao? Bà chắc cũng chú ý được rồi, thái độ của Lý Thiên Dương đối với bà đã khác.”
Đột nhiên, Châu Mỹ Ngọc lại run rẩy toàn thân, sợ hãi vô cùng.
“Còn tiếp tục như này, địa vị gia đình của bà sẽ càng ngày càng thấp, thậm chí sẽ trở thành người vô hình, bà là một cô hồn dã quỷ, cho dù chết cũng sẽ không có ai nhớ tới bà.”
Giọng nói máy móc dường như có thể mê hoặc tâm trí, khiến người ta trúng tà, con mắt của Châu Mỹ Ngọc lập tức trở nên tròn hơn.
“Mau cứu tôi, tôi phải làm gì?”
“Khiến Lý Khinh Hồng và Vương Nhất ly hôn, không phải là được rồi sao.” Giọng nói máy móc hờ hững nói.
“Đúng, đúng, khiến bọn họ ly hôn…”
Trên mặt Châu Mỹ Ngọc lại hiện ra nụ cười, lại hỏi: “Tôi phải làm sao?”
Tút tút tút---
Tuy nhiên, đầu bên kia lại cúp máy, mặc cho Châu Mỹ Ngọc gọi lại như nào, cũng không ai nghe.
“Ly hôn! Mặc kệ dùng cách gì cũng phải khiến bọn họ ly hôn!”
Châu Mỹ Ngọc nhìn mình trong gương, cả gương mặt trở nên vặn vẹo.
“Vương Nhất, đây là cậu ép tôi…”
Lẩm bẩm một tiếng, Châu Mỹ Ngọc cầm cái kéo ở trên bàn lên, chạy xuống dưới tầng.

Dưới tầng, năm người Vương Nhất vui vẻ ăn đồ ăn trên bàn, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng cười nói.
Vương Tử Lam rất nhanh đã thân với Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình, mở miệng là gọi ông nội, dì út, chọc cho hai người cười ha hả.
Cộp cộp cộp!
Vào lúc này, trên tầng truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, Châu Mỹ Ngọc mặt mày u ám đi xuống.
“Mẹ?”
Lý Mộng Đình lập tức hơi thay đổi sắc mặt, sau đó cười ngại ngùng: “Mẹ xuống vừa đúng lúc, mau ăn chút đồ ăn, Tử Lam rất đáng yêu---”
“Đáng yêu cái con khỉ.”
Châu Mỹ Ngọc mắng to một tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn tất cả mọi người: “Có phải tôi không xuống, các người coi như tôi đã chết rồi không?”
Đột nhiên, người ở đây đều mang vẻ ngại ngùng, Vương Tử Lam cũng sợ hãi mà liếc nhìn Châu Mỹ Ngọc, trốn ở đằng sau Vương Nhất.
“Hừ, tự mình nhốt mình ở trên tầng, trách được ai chứ?”
Lý Thiên Dương lại hừ lạnh một tiếng, không quan tâm mà ăn cơm.
Lời này càng kích thích Châu Mỹ Ngọc, đặt vào trước kia, ông ta đâu dám nói chuyện như vậy.
“Còn không phải do hai đồ sao chổi cộng thêm một đứa sao chổi nhỏ náo hay sao.”
Bốp---
Lời này vừa dứt, đôi đũa trong tay Lý Khinh Hồng trực tiếp đập mạnh xuống bàn, nụ cười trên mặt biến mất.
“Mẹ muốn nói hai chúng con như nào cũng không sao cả, nhưng nếu mẹ dám nói nửa câu nói xấu về con gái của con, có tin con khiến cả nhà họ Châu bồi táng không?”
Lời này vừa dứt, độ ấm trong phòng đột nhiên giảm xuống, ngay cả bản thân Châu Mỹ Ngọc cũng không ngờ, một câu của mình vậy mà sẽ khiến Lý Khinh Hồng phản ứng kịch liệt như vậy.
Cô đi tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc, dáng dấp vậy mà cao hơn Châu Mỹ Ngọc cả nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống bà ta: “Con tôn trọng mẹ, không phải vì con sợ mẹ, mà là vì mẹ là mẹ của Vương Nhất, đừng coi sự nhường nhịn của con đối với mẹ thành cái lẽ cho mẹ ngang ngược.”
Lúc này, khí thế của chủ tịch bùng nổ, dọa cho Châu Mỹ Ngọc lùi lại liên tục, bụp một tiếng, chiếc kéo giấu sau người rơi xuống đất.
Nhìn chiếc kéo trên đất, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
“Mẹ, mẹ cầm kéo làm cái gì?”
Vương Nhất lập tức đứng dậy: “Khinh Hồng, cẩn thận!”
Khi nói chuyện, anh đã hành động.
Mắt thấy sự việc bại lộ, trên mặt Châu Mỹ Ngọc hiện ra vẻ tàn ác, cầm lấy cái kéo, trực tiếp vung về phía trước.
Lý Khinh Hồng cách gần nhất lập tức trợn to mắt, đột nhiên, một bóng người nhanh tay lẹ mắt, ôm Lý Khinh Hồng đi.
Châu Mỹ Ngọc đâm hụt, lập tức ánh mắt hung ác nhìn sang Vương Nhất: “Vương Nhất, lại là cậu!”
“Mụ đàn bà thối, bà muốn làm cái gì?”
Lý Thiên Dương cực kỳ phẫn bộ, rảo bước lao tới Châu Mỹ Ngọc.
Châu Mỹ Ngọc lại vung cái kéo, hét một tiếng với tất cả mọi người: “Đừng qua đây.”
Lý Thiên Dương lập tức dừng bước, sắc mặt âm trầm muốn vắt ra nước: “Bà rốt cuộc muốn làm gì?”
Lý Mộng Đình cũng hét lớn: “Mẹ, mau dừng tay!”
“Mẹ, con sợ.”
Vương Tử Lam bị dọa mà khóc lớn, sau đó ôm chặt chân của Lý Khinh Hồng.
“Tử Lam không sợ, chúng ta không nhìn.”
Lý Khinh Hồng cũng bế Vương Tử Lam lên, lạnh lùng liếc nhìn Châu Mỹ Ngọc, che mắt của Vương Tử Lam.
“Mang đưa Tử Lam vào phòng tránh đi.” Lý Thiên Dương nói với Lý Khinh Hồng.
“Cảm ơn.”
Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam, vừa muốn vào phòng khác, Châu Mỹ Ngọc lại hét lên một tiếng: “Ai cũng có thể đi, chỉ riêng cô ta và Vương Nhất không thể đi!”
Ánh mắt của Lý Khinh Hồng lạnh lẽo, sau đó nhìn sang Lý Mộng Đình: “Giúp chị chăm sóc Tử Lam.”
Lý Mộng Đình trịnh trọng gật đầu, đón lấy Vương Tử Lam, trốn vào phòng.
Lý Khinh Hồng lúc này mới quay đầu, nhìn sang Châu Mỹ Ngọc, từng bước đi tới: “Mẹ muốn như nào?”
“Rất đơn giản, cô và Vương Nhất, không thể bên nhau, lập tức ly hôn cho tôi!”
Châu Mỹ Ngọc cầm kéo, uy hiếp: “Nếu không tôi tự sát!”
Lời vừa dứt, bà ta cầm kéo nhằm vào động mạch chủ ở cổ của mình.
“Châu Mỹ Ngọc, bà điên rồi?!”
Nhìn một màn hình, Lý Thiên Dương lập tức thay đổi sắc mặt.
“Đúng, tôi điên rồi, tên phế vật đó lấy ai cũng được, chỉ không thể lấy cô ta!”
Châu Mỹ Ngọc chỉ vào Lý Khinh Hồng, nói.
“Tại sao?”
Trong mắt Lý Khinh Hồng tràn ngập sự khó hiểu, mà sắc mặt của Vương Nhất lại cực kỳ u ám.
“Không tại sao hết, không thể lấy là không thể lấy.”
Châu Mỹ Ngọc cứng rắn nói, bỗng nhiên cảm thấy cứng rắn như vậy không tốt lắm, giọng điệu lại mềm xuống: “Bởi vì cậu ta không xứng với cô, cô nghĩ đi, điều kiện của cô tốt như vậy, người lại đẹp, tìm người đàn ông như nào mà không tìm được, tại sao cứ phải tìm tên phế vật này.”
“Cậu ta chỉ là một tên phế vật, chuyện gì cũng phải nói tới môn đăng hộ đối, cô và cậu ta ở bên nhau, sẽ không hạnh phúc.”
Châu Mỹ Ngọc khuyên can hết lòng mà nói một đoạn dài, dáng vẻ thật sự là vì nghĩ cho Lý Khinh Hồng, Lý Khinh Hồng lại mang vẻ mặt lạnh lùng, không công nhận: “Không làm phiền mẹ nhọc lòng, con kết hôn với ai, là tự do của con, mẹ không quản được.”
Khựng lại một chút, trên mặt cô tràn ngập sự kiên định: “Ngoài ra, con sẽ không ly hôn với anh ấy, người nhà của con cũng không quản được con, mẹ có tư cách gì quản con?”
“Vậy thì tự sát!”
Khuyên không được, sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc đột nhiên trở nên tàn ác: “Cô tóm lại không thể giương mắt nhìn tôi vì cô mà chết chứ?”
Lý Khinh Hồng lập tức rơi vào trầm mặc, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
Cô không hiểu, tại sao Châu Mỹ Ngọc thà tự sát cũng không muốn Vương Nhất và cô ở bên nhau?
“Cô không nhẫn tâm nhỉ?”
Châu Mỹ Ngọc đã cười, ngay sau đó giọng nói tăng cao tám nốt: “Vậy còn không đi làm thủ tục ly hôn với tên phế vật đó? Mãi mãi đừng bước một bước vào nhà họ Lý!”
Lý Thiên Dương cũng giống như hiểu cái gì đó, cũng cực kỳ tức giận, trong đôi mắt tràn ngập sự phức tạp.
Tuy nhiên, không ai chú ý tới, Vương Nhất lại sải bước đi tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc, giọng nói lạnh lẽo giống như dòng sông băng ở Bắc Cực.
“Vậy bà động thủ đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.