Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của Vương Nhất cũng trở nên sâu thẳm, trong mắt thậm chí vụt qua một tia sáng.
Trầm mặc rất lâu, anh nhìn sang Lý Khinh Hồng, vẻ mặt nghiêm túc: “Em muốn trở về sao?”
Lý Khinh Hồng trịnh trọng gật đầu, đồng thời ánh mắt mang theo sự áy náy: “Em biết như vậy rất tùy hứng, tuy em có thể không màng gì tới phía Yên Kinh, nhưng không thể yêu cầu Tuyết Nhi cũng như vậy, nếu không không công bằng với con bé---”
“Anh hiểu, Yên Kinh không chỉ là nhà của em ấy, còn là nhà của em.”
Không đợi Lý Khinh Hồng nói hết, Vương Nhất đã tỏ rõ lập trường của mình, ánh mắt nhìn Lý Khinh Hồng mang theo sự dịu dàng.
“Vậy thì trở về, anh đi cùng với em.”
Lý Khinh Hồng bị Vương Nhất làm cho cảm động tới hồ đồ, nhưng vẫn lắc đầu: “Em không thể để anh đặt mình vào nơi nguy hiểm.”
Câu trả lời của Lý Khinh Hồng không nằm ngoài dự liệu của Vương Nhất, chỉ là ánh mắt nhìn cô ẩn chứa sự dịu dàng.
Yên Kinh là khu vực chủ chốt của nước H, nước sâu tới mức tùy ý ở đâu cũng có thể xuất hiện cậu chủ nhà giàu có bối cảnh hùng hậu, mà gia tộc của cô còn là hào môn tuyệt thế - vương tộc Yên Đô đứng ở nóc nước H.
Những người đó mới là chúa tể thật sự, khống chế các loại ngành nghề của thành phố Yên Kinh, không ai dám làm trái bọn họ, nếu không chỉ có một con đường chết.
Kim Thúy Như của nhà họ Kim và vương tộc Yên Đô có quan hệ dính líu rất nhiều thứ, hút ánh mắt của mọi người như vậy, Lý Khinh Hồng lại là trưởng công chúa của vương tộc Yên Đô, thân phận vô cùng tôn quý.
Tuy nhiên, bởi vì nguyên nhân nào đó, Lý Khinh Hồng và vương tộc Yên Đô rạn nứt, thoát ly khỏi vương tộc, còn kết thành vợ chồng với Vương Nhất, sinh ra Vương Tử Lam, chuyện này đã động chạm với giới hạn của vương tộc Yên Đô, bọn họ không cho phép Lý Khinh Hồng gả cho một người đàn ông vô dụng như vậy.
Vương Tử Lam cũng bị coi là ‘con hoang’.
Lần này Vương Nhất đi theo Lý Khinh Hồng cùng tới Yên Kinh, người của vương tộc nhất định sẽ không tha cho Vương Nhất, nói không chừng sẽ ra tay với cả Vương Tử Lam, Lý Khinh Hồng không muốn thảm kịch như vậy xảy ra.
Tuy nhiên, Vương Nhất lại mỉm cười, nói: “Anh không đi làm sao mà được? Nói thế nào em là vợ của anh, vợ đi xa, chồng đâu có đạo lý không đi theo chứ?”
“Vương Nhất, anh đừng--”
“Một mình em đi Yên Kinh, anh làm sao mà yên tâm chứ? Tử Lam sao chịu để em đi?”
Nụ cười trên mặt Vương Nhất dần thu lại, trở nên trịnh trọng và nghiêm túc.
Giữa lông mày còn có một chút sát ý.
Toàn thân Lý Khinh Hồng run lên, không dám tin mà nhìn Vương Nhất.
Nhìn rồi, mắt của cô đã đỏ hoe.
Quả thật là vậy, một mình Lý Khinh Hồng đi Yên Kinh, nhất định nguy cơ tứ phía, Vương Nhất sẽ không yên tâm, Vương Tử Lam cũng sẽ không nỡ rời xa.
Nhưng cô hết cách, cô không thể dẫn Vương Nhất và Vương Tử Lam đi cùng, cô muốn dốc hết sức bảo vệ gia đình không dễ gì có được này, nghĩ tới đây, trái tim của cô lại rắn lại không ít.
Tuy nhiên, câu tiếp theo của Vương Nhất hoàn toàn đánh tan trái tim không dễ gì mới rắn lại của cô ta.
“Em nói cho anh biết, một mình em sau khi về tới Yên Kinh, những người kia sẽ đối xử với em như nào?” Sắc mặt của anh rất âm trầm.
Lý Khinh Hồng trầm mặc một lúc, lắc đầu nói: “Em không biết, nhưng bọn họ chắc ép em tái giá.”
“Không sai, bọn họ sẽ ép em tái giá, em cảm thấy anh sẽ cho phép sao?”
Trong mắt Vương Nhất có sát ý cuồn cuộn: “Vậy nên anh không thể không đi, cho dù là người nhà của em, ai muốn chia rẽ chúng ta thì là kẻ địch của anh!”
“Anh biết gia tộc của em rất lớn, có lẽ sức ảnh hưởng của bọn họ rải khắp cả nước, có lẽ cái mà bọn họ bây giờ có thể nhìn thấy, chỉ là một góc của núi băng, nhưng vì bọn họ mạnh thì anh phải thỏa hiệp, để mặc em tái giá sao? Chuyện này không thể nào.”
Ánh mắt của Vương Nhất đầy kiên định, giọng nói đanh thép: “Anh sẽ không lùi bước, người nên lùi bước là bọn họ.”
“Anh sẽ không chỉ đi cùng em tới Yên Kinh, sẽ dẫn con gái của chúng ta cùng đi, bọn họ muốn chia rẽ chúng ta thì anh dẫn mẹ con em tới tận cửa nhà kẻ đó, đánh mạnh vào mặt của bọn họ --- Có anh ở đây, không ai dám động vào một cọng lông của em và Tử Lam!”
Lời này nói ra vô cùng ngông cuồng, hoàn toàn không để vương tộc Yên Đô vào trong mắt.
Lý Khinh Hồng sốc tới mức không nói thành lời, chỉ ngây ngốc nhìn anh.
Nhìn ánh mắt kiên định của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy được rồi, có em ở đây, bọn họ cũng chắc sẽ không làm gì anh hết.”
Ánh mắt của Vương Nhất lúc này mới trở nên dịu đi, dịu dàng nói: “Bây giờ có thể nói tất cả mọi chuyện với anh rồi chứ?”
Lý Khinh Hồng mang vẻ mặt phức tạp, cô biết, điều mà Vương Nhất nói là thân thế của cô.
Cô trầm tư hồi lâu, sau đó ánh mắt rất bình tĩnh: “Anh hiểu được bao nhiêu về em?”
Vương Nhất chợt sững người, nhất thời có hơi khó trả lời, anh sờ mũi: “Chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh, nhà ở Yên Kinh, vì một cuộc bắt cóc mà gặp anh.”
“Không sai.”
Tuy nhiên, Lý Khinh Hồng không vì câu trả lời này mà thất vọng, tiếp tục nghiêm túc nói: “Em rõ ràng là người Yên Kinh, tại sao lại rạn nứt với vương tộc Yên Đô?’
Vương Nhất không có cắt ngang, vấn đề này anh đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, chỉ là mãi không tìm được cơ hội thích hợp.
Nếu Lý Khinh Hồng cứ mãi ở Yên Kinh, hai người cũng sẽ không có dây dưa.
“Bởi vì ba mẹ em ly hôn rồi, bởi vì ba em ngoại tình.”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không tức giận bao nhiêu cả, Vương Nhất lại biết, đây là biểu hiện của sự chết tâm.
Cô đã hoàn toàn thất vọng đối với gia tộc của cô rồi.
Vương Nhất lại chớp mắt, có hơi sững người.
Nguyên nhân này đặt ở trong gia đình bình thường quả thật là mang tính hủy diệt, nhưng đối với hào môn mà nói, quả bình thường.
Hào môn phần lớn đều là liên hôn, hai người không thật sự yêu đối phương, chỉ cần lấy được lợi ích cho gia tộc, sau hôn sau ai chơi của người đó, chỉ cần đừng nháo quá lớn là được.
Nhưng Vương Nhất bỏ qua một điểm, nếu chỉ là ly hôn bình thường vì ngoại hình, Lý Khinh Hồng sao lại nháo tới mức rạn nứt nghiêm trọng với gia tộc như vậy?
Chỉ nghe thấy Lý Khinh Hồng tiếp tục nói: “Anh hiểu được bao nhiêu về em và ba mẹ của Tuyết Nhi?”
Vương Nhất nhớ lại một chút, Lý Tuyết Nhi trước đây từng nhắc tới ba của cô và Lý Tuyết Nhi.
Người đàn ông đó tên Lý Thế Nhân.
Vương Nhất chỉ biết ông ta là gia chủ của Lý Thị - vương tộc Yên Đô, cái khác thì không biết.
Đương nhiên anh cũng bảo Lãnh Nhan tìm hiểu về Lý Thế Nhân, tuy nhiên hồ sơ có được lại là trắng--- Trắng giống như Kim Thúy Như không tìm hiểu được gì về Vương Nhất.
Còn về mẹ của Lý Khinh Hồng thì càng không có chút thông tin gì cả.
Lý Khinh Hồng đột nhiên nói: “Bây giờ người ngoài có phải đều truyền rằng, anh ăn bám em không?”
Ánh mắt của Vương Nhất ngạc nhiên, không hiểu tại sao cô lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn gật đầu: “Phải.”
Ánh mắt của Lý Khinh Hồng rất bình thản: “Hôn nhân của ba và mẹ em cũng giống như chúng ta, người ngoài đều truyền rằng, là mẹ em ‘lấy’ ba em.”
Lời này vừa dứt, Vương Nhất cũng hơi thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn cô.
Không dám tin, gia chủ của vương tộc Yên Đô, rất nhiều năm trước vậy mà cũng là một người ở rể?
Vậy mẹ của Lý Khinh Hồng, quyền thế rốt cuộc lớn cỡ nào chứ?
“Mẹ vợ của anh rốt cuộc là ai?” Vương Nhất không nhịn được mà hỏi.
Lãnh Nhan cười lạnh nhạt: “Còn nhớ khi anh họ của em gọi điện cho anh, nói em là ai không?”
Ánh mắt của Vương Nhất đanh lại: “Đệ nhất mỹ nữ Yên Kinh?”
“Không sai.”
Giọng điệu của Lý Khinh Hồng rất bình thản: “Mẹ em là đệ nhất mỹ nữ Yên Kinh thế hệ trước.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.