Chương trước
Chương sau
Sau khi Vương Nhất nói xong câu đùa cợt, sắc mặt của chú Dương cũng u ám tới cực điểm, trên trán chảy mồ hôi.
Tuy ông ta tự thấy mình mạnh, nhưng cũng không đỡ nổi nhiều người như vậy.
Nếu là mười mấy người, ông ta còn có thể liều thử, nhưng kẻ ôm cây đợi thỏ lại là sát thủ tính bằng đơn vị nghìn.
Đây là khái niệm gì?
Tương đương Vương Nhất trực tiếp gọi tới một binh đoàn sát thủ, mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết chú Dương.
Lúc chú Dương sốc, trong lòng còn có chút run sợ, ông ta là nghĩ nổ óc cũng không hiểu, sao lại có nhiều sát thủ xuất hiện như vậy?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lãnh Nhan cũng cười, đôi mắt đỏ rực biến thành đỏ máu.
Còn Thẩm Tử Kiện thì trực tiếp bị dọa ngu luôn, cả đời cũng chưa từng thấy nhiều sát thủ như vậy.
Đặc biệt là mỗi người đều có thần sắc lạnh lẽo, khí tức mạnh mẽ, giống như âm binh quỷ tướng, luôn ẩn nấp ở xung quanh căn biệt thự này.
“Vương Nhất, cậu gọi nhiều sát thủ tới như vậy, không sợ bị người phía trên phát hiện sao?”
Chú Dương nghiến răng nói: “Tập trung 3000 sát thủ, đừng nói là nước H, cho dù là cả thế giới cũng sẽ kinh động vì cậu!”
Vương Nhất cười hờ hững: “Ông yên tâm, bọn họ đều có visa, dùng thân phận thật sự để tới.”
“Huống chi...”
Vương Nhất bỗng dừng lại, nhìn chú Dương đầy trêu tức: “Ông sắp chết rồi, người chết sẽ không tiết lộ bí mật.”
Chú Dương lập tức tắc nghẹn, sao không nghe ra Vương Nhất đang trào phúng ông ta?
Trước đó, ông ta đã nói câu này, muốn giết tất cả những ngưởi ở đây, kết quả trong nháy mắt, Vương Nhất cũng dùng lời giống như vậy để đáp lại.
Lúc này, xung quanh căn biệt thự đều bị dày đặc sát thủ bao vây, thậm chí đám người còn trải tới dãy núi đằng sau, những con quạ đen xì kêu các các, giống như bữa tiệc hoàng tuyền.
Điều càng khiến người khác kinh ngạc là sát thủ đều có ngạo khí của mình, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với sát thủ khác, nhiều sát thủ tập trung lại như vậy, vậy mà không có tàn sát lẫn nhau.
||||| Truyện đề cử: Ngôn Hoan |||||
“Cậu ta chỉ là một kẻ ở rể bình thường, các người đều là cường giả có máu mặt, lại cam tâm bán mạng cho một phế vật sao?”
Chú Dương lại quay họng súng, nhìn tất cả các sát thủ, giọng nói oang oang.
“Các người giết người không phải là vì tiền hay sao, mau chóng rời đi, cậu ta cho các người mỗi người bao nhiêu, tôi cho các người gấp đôi.”
Tuy nhiên, tất cả các sát thủ vẫn không nhúc nhích, ngược lại nhìn chú Dương nhìn kẻ đần.
“Xem ra ông là chó cùng dứt rậu rồi.”
Thần sắc của Vương Nhất rất bình tĩnh, hờ hững nói: “Ông cho rằng, nhiều sát thủ như vậy đều là tôi dụ tới sao?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Tuy trong lòng chú Dương sửng sốt, nhưng vẫn giả bộ trấn định.
“3000 sát thủ tại sao lại tới, tôi nghĩ cậu cả Thẩm rõ hơn tôi.”
Lời này vừa dứt, ánh mắt của chú Dương rét lạnh, bỗng nhiên nhìn sang Thẩm Tử Kiện: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Thẩm Tử Kiện sớm đã bị dọa tái mặt, mãi không nói thành lời.
“Những... những sát thủ này đều là tới giết tôi!”
“Cái gì?!”
Tâm thần của chú Dương chấn động, bỗng nhiên ông ta giống như nhớ ra điều gì đó, giọng nói cuối cùng trở nên kinh hãi.
“Mấy ngày trước, nhà họ Thẩm xuất hiện sát thủ, Thẩm Thiên Sơn suýt nữa bị hại, cũng là nhằm vào cậu sao?”
“Phải, phải...”
“Khốn kiếp!”
Chú Dương nổi giận tại chỗ, một chưởng vỗ mạnh vào đầu của Thẩm Tử Kiện, muốn đập chết anh ta tại đây.
Thẩm Tử Kiện vội vàng ôm đầu, tuy nhiên, khi ông ta ra tay, Vương Nhất cũng ra tay.
Vẫn là một viên đá, bị Vương Nhất búng ra.
Phụt---
Trong nháy mắt viên đá xuyên qua lòng bàn tay của chú Dương, giữa lòng bàn tay của ông ta có một lỗ máu.
“Á---”
Ông ta lập tức kêu thảm thiết, ôm lấy lòng bàn tay, giống như chịu đựng nỗi đau cực lớn.
“Ở trước mặt tôi, ông có cơ hội ra tay sao?”
Vẻ mặt của Vương Nhất lạnh lùng, giống như mất hết nhân tính.
Cả người chú Dương run lên, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất cuối cùng cũng trở nên kinh hãi.
“Cuối cùng nói một sự thật, tiện cho ông chết rõ ràng.”
Vương Nhất lạnh lùng nói: “Người công bố lệnh truy bắt Thẩm Tử Kiện, không phải là tôi, mà là cô ấy!”
Anh chỉ vào Lãnh Nhan ở đằng sau, khóe miệng của Lãnh Nhan cũng nở nụ cười lạnh, ánh mắt đó giống như chúa tể cao cao tại thượng.
Chú Dương cũng nhìn sang Lãnh Nhan, cơ thể run rẩy dữ dội.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào, cho dù cô ta có lợi hại nữa, cũng không thể hiệu triệu nhiều sát thủ như vậy!”
“Trên đời này không có chuyện gì là không thể, tùy tùng này của tôi, chính là Ám Dạ Quân Mẫu - sát thủ số 1 ở thời đỉnh cao nhất vào 5 năm trước đã rút khỏi giới sát thủ.”
Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Bây giờ, ông còn cảm thấy cô ấy không thể hiệu lệnh các sát thủ trong thiên hạ không?”
“Không, không thể nào... chuyện này không thể nào!”
Ánh mắt của chú Dương cực kỳ kinh hãi, bỗng nhiên lớn tiếng gầm lên: “Cô ta không thể là Ám Dạ Quân Mẫu, Ám Dạ Quân Mẫu đã chết vào 5 năm trước rồi!”
Vương Nhất thở dài, Lãnh Nhan cũng nhìn ông ta với ánh mắt đáng thương.
Thật ra, chú Dương chắc là người hiểu rõ thứ hai về quá khứ của Lãnh Nhan ngoài Vương Nhất, nhưng cũng chỉ giới hạn sau khi Lãnh Nhan ám sát Vương Nhất thất bại.
Ông ta nhất định cảm thấy, Lãnh Nhan làm nhiệm vụ thất bại, chịu sự trừng phạt của tổ chức, nhưng sự thật là Vương Nhất đã cứu vớt Lãnh Nhan, phá hủy tổ chức mà Lãnh Nhan trực thuộc.
Có điều, anh không có giải thích, có vài sự thật, cho dù là chân tướng, cũng không ai nguyện ý tin.
Thấy Vương Nhất không lên tiếng, chú Dương cũng cười ha hả.
“Như thế nào, bị tôi vạch trần rồi nhỉ? Cô ta căn bản không phải là Ám Dạ Quân Mẫu thật sự, tin tức tôi có được, Ám Dạ Quân Mẫu đã chết rồi, ha ha---”
Xoạt xoạt xoạt---
Tuy nhiên, khi chú Dương cười lớn, tất cả các sát thủ từ bốn phương tám hướng đều đồng loạt quỳ một chân xuống đất, giống như vạn người triều bái, cùng lúc hành lễ ở trước Vương Nhất và Lãnh Nhan.
Cảnh tượng lớn, rất hoành tráng, tiếng cười điên cuồng của chú Dương lập tức im bặt.
Chỉ thấy tất cả các sát thủ một tay để ở ngực, cúi đầu, đồng thanh hô to.
“Tham kiến Quân Mẫu!”
“Tham kiến Quân Mẫu!”
“Tham kiến Quân Mẫu!”
“...”
Âm thanh như hồng câu, giống như chuông, chọc thẳng lên tầng mây.
Bọn họ tới từ các nơi trên thế giới, nhưng đều dùng tiếng mẹ đẻ của mình, hô bốn chữ “tham kiến Quân Mẫu”.
Một màn này gây chấn động nhãn cầu và linh hồn của chú Dương, ở dưới thanh thế cực lớn như này, ông ta bụp một tiếng, ngồi ở trên đất.
Ám Dạ Quân Mẫu chỉ mới biến mất 5 năm, tùy tùng của cô ta vẫn có rất nhiều, trong giới sát thủ lưu truyền một câu như này --- Không ai có thể khiến các sát thủ ở khắp các nơi trên thế giới đoàn kết một lòng, nếu có, vậy người này nhất định là Ám Dạ Quân Mẫu.
Hiện nay, 3000 sát thủ đồng loạt quỳ xuống, cùng gọi Quân Mẫu, vậy thì không cần nghi ngờ gì nữa, cô gái tóc đen mắt đỏ này chính là Ám Dạ Quân Mẫu!
Lãnh Nhan nhìn một màn này, cũng đỏ hoe hốc mắt, thần sắc có hơi dao động.
Cô ta nhớ lại những ngày tháng chém giết trước kia.
Từng có những lúc, cô ta đứng ở trên nóc của thế giới, dao sắc trong tay, từ phía Bắc của thế giới giết tới phía Nam của thế giới, máu nhuộm đỏ áo choàng của cô ta, thi thể chất chồng ở dưới chân của cô ta.
Từng có những lúc, cô ta cũng từng tới địa ngục, suýt chết, một người đàn ông vĩ đại chính tay kéo cô ta ra khỏi địa ngục.
Từ đó, thiên hạ bớt đi một sát thủ tên là Ám Dạ Quân Mẫu, nhiều thêm một người tùy tùng trung thành tên Lãnh Nhan.
Cô ta khẽ xua tay, tiếng hô dừng lại.
Cô ta mỉm cười lạnh nhạt với tất cả các sát thủ, khẽ lắc đầu: “Cảm ơn các người có thể tới, chỉ là tôi không phải là Ám Dạ Quân Mẫu, tôi là Lãnh Nhan.”
“Lãnh Nhan của chín lần niết bàn, tắm lửa trùng sinh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.