Chương trước
Chương sau
Trên mặt Vương Nhất nở nụ cười giễu cợt, không có một chút sợ hãi bị uy hiếp, điều này khiến Thẩm Thiên Sơn thấy rất lạ.
“Cậu cười cái gì? Lẽ nào cậu ngay cả tính mạng của vợ cậu cũng không quan tâm sao?” Ông ta lớn tiếng quở trách.
“Mạng của vợ tôi, tôi đương nhiên quý trọng, chỉ là ông nhìn cho rõ người trong video mà ai rồi nói chuyện với tôi.” Vương Nhất lạnh nhạt nói.
“...”
Thẩm Thiên Sơn lập tức thay đổi sắc mặt, lấy điện thoại lại, nhìn màn hình.
Chỉ thấy một cô gái nhỏ lạnh lùng mặc đồ da màu đen, xuất hiện ở trong màn hình, nhìn ông ta như nhìn kẻ ngốc.
“Tên già này là ai, bộ dạng hình như không thông minh lắm.” Cô gái nhỏ lạnh lùng lạnh nhạt hỏi.
Rõ ràng không phải hỏi Thẩm Thiên Sơn, vậy thì chỉ có thể là hỏi Vương Nhất.
“Không cần quan tâm ông ta.” Vương Nhất cười lạnh nhạt.
Da mặt của Thẩm Thiên Sơn cứng ngắc, nhìn Khương Nhã My mà tức giận vô cùng: “Cô là ai? Người của nhà họ Thẩm chúng tôi đâu?”
“Những tên phế vật đó là ông phái tới nhỉ? Ở đây này.”
Nói xong, Khương Nhã My đổi camera, nhắm vào phía trước.
Ngay lập tức, những gương mặt quen thuộc đập vào màn hình, không phải khoanh tay, mà lăn lộn ở dưới đất, còn không ngừng kêu than.
“Gia chủ, chúng tôi thất bại rồi, còn chưa nhìn thấy Lý Khinh Hồng thì bị người phụ nữ này bao vây rồi.”
“Đúng vậy, gia chủ, cô ta quá siêu, hai ba cái thì xử lý chúng tôi rồi.”
“Gia chủ, mau cứu chúng tôi!”
“...”
Cơ mặt của Thẩm Thiên Sơn co rút dữ dội, đặc biệt là những gương mặt cầu xin của bọn họ, còn kích thích trái tim của ông ta.
“Đồ vô dụng, đều là một đám vô dụng!”
“Khụ khụ!”
Trong lúc phẫn nộ, Thẩm Thiên Sơn tức quá công tâm, vội vàng hít khí lạnh.
“Ông nội, ông bị sao vậy”
Thẩm Tử Kiện ở một bên vội vàng vỗ lưng của Thẩm Thiên Sơn.
“Phế vật, nhà họ Thẩm tôi sao lại cho ra những phế vật vô dụng như này?”
Thẩm Thiên Sơn tức đến mức trực tiếp cúp máy, ánh mắt hung ác nhìn Vương Nhất.
“Còn có thủ đoạn gì, có thể dùng hết đi, hôm nay tôi nhiều thời gian, có thể từ từ chơi với các người.”
Vương Nhất nhàn nhã ngồi trên sô pha, cười lạnh nói.
Người thân luôn là vảy ngược trong lòng của anh, sau khi Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam đều xảy ra chuyện thì anh luôn cử một nhóm âm thầm bảo vệ người thân của anh, bên phía Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, còn trực tiếp nhờ Khương Nhã My bảo vệ.
Thực lực của Khương Nhã My chỉ thua anh, sao có thể để loại phế vật này được thành công?
“Vương Nhất, cậu cho rằng nhà họ Thẩm chúng tôi chỉ có chút thủ đoạn như này sao?”
Thẩm Thiên Sơn lạnh lùng nhìn Vương Nhất, không có mất đi lòng tin trong chuyện vừa rồi, ngược lại hùng hồn nói.
“Vậy thì sử dụng đi, dù sao hôm nay nhà họ Thẩm nhất định phải chết.”
Vương Nhất bình tĩnh nói, không để trong lòng.
“Được! Đây là cậu nói!”
Sắc mặt của Thẩm Thiên Sơn u ám tới cực điểm, bỗng nhiên nói: “Tất cả đi ra đi, các người không cần bảo vệ tôi nữa, chỉ cần giết chết người thanh niên trước mắt này!"
Vụt vụt vụt---
Vừa dứt lời, tầng nối tới tầng hầm bỗng nhiên truyền tới một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp.
Trong nháy mắt, có mười mấy cường giả khí tức mạnh mẽ lập tức xuất hiện ở xung Vương Nhất và Lãnh Nhan, lạnh lùng nhìn anh.
Chỉ khí thế của mười mấy cường giả này đã đủ tương đương với gió lốc, hủy diệt trời đất.
Huống chi, trong số bọn họ, còn có một ông lão luôn nhắm mắt, trong lòng ôm một thanh đao kỳ lạ, ngồi khoanh chân dưới đất.
Vương Nhất phớt lờ mười mấy người này, trực tiếp dừng ở trên người ông lão đang nhắm mắt này.
“Ông là... người mù sao?”
“Không sai.”
Ông lão cũng không kiêng kỵ, thoải mái thừa nhận: “Hai mắt của lão phu vào 4 năm trước bị một người thanh niên tên là “Võ Sơn Hà” làm bị thương, vốn tưởng con đường võ đạo đã đi tới điểm cuối, không ngờ trong họa được phúc, hai mắt mù rồi, ông trời lại khiến linh giác của tôi càng thêm nhạy bén, vèo cái đột phá xiềng xích, bước vào khoảng trời mới.”
“Võ Sơn Hà?”
Nghe thấy lời của ông lão, Vương Nhất không khỏi bật cười.
“Không sai, đây là người thanh niên mạnh nhất tôi từng gặp, có một ngày, có thể bước vào “chí tôn”.”
Nhắc tới người này, vẻ mặt của ông lão mù cực kỳ ngưng trọng.
Thẩm Thiên Sơn lại cười điên cuồng nói: “Vương Nhất, cậu xong đời rồi, vị này là đao khách mù tôi bỏ sức lực rất lớn để mời tới, có lời đồn, ông ta giết người căn bản không thể rút đao ra khỏi vỏ, nếu người có thể khiến ông ta rút đao, đó là cường địch thật sự, cậu hôm nay chết chắc rồi.”
Tuy nhiên, Vương Nhất lại giống như không nghe thấy lời của Thẩm Thiên Sơn, vẫn đầy hứng thú mà nhìn đao khách mù: “Tôi hỏi ông, ông có thể tiếp được mấy hiệp ở trong tay Võ Sơn Hà.”
“Một hiệp!”
Vừa dứt lời, đao khách mù bỗng mở mắt ra, quả thật đúng như những gì ông ta nói, trong mắt vẩn đục.
Bụp---
Một âm thanh vang lên, đao cùn trong tay đao khách mù cũng rút ra khỏi vỏ.
Đột nhiên, đao quang kiếm ảnh, nháy mắt đã tới.
Chỉ thế rút đao, mấy sợi tóc trên đầu Thẩm Thiên Sơn và Thẩm Tử Kiện vậy mà bị đứt.
“Đao khách đại nhân... vậy mà rút đao rồi?!”
Hai ông cháu trợn tròn mắt, giọng nói rất kinh hãi, còn mang theo một chút kích động.
“Vương Nhất, đao khách đại nhân rút đao rồi, anh càng không có đường để đi rồi!”
“Đao khách đại nhân, anh ta chỉ là một thằng ở rể cỏn con, giết anh ta, cần gì rút đao---”
“Không, cậu ta là một cao thủ.”
Không đợi Thẩm Tử Kiện nói hết câu, đao khách mù trực tiếp cắt ngang lời của anh ta, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, ngay cả bàn tay cầm cán đao cũng toát mồ hôi vì căng thẳng.
Vương Nhất vậy mà ngồi ở trên sô pha, cười không tiếng.
Đột nhiên, anh từ từ đứng dậy.
Cùng vang lên còn có giọng nói hờ hững đó.
“Ông nếu đã từng nghe nói cái tên Võ Si, vậy từng nghe nói, thầy của Võ Si chưa?”
Oành---
Ngay lập tức, một cỗ khí thế vô hình tỏa ra, lấy Vương Nhất làm trung tâm, chấn động tứ phía.
Đầu của đao khách mù đầy tóc bạc, thuận thế lùi lại, cơ thể của ông ta vậy mà run rẩy dữ dội.
“Cậu, cậu---”
Trong giọng nói của đao khách mù, vậy mà mang theo sự kinh hãi, ngay sau đó, ông ta gầm lên: “Tất cả mọi người, cùng lên!"
“Vâng, sư phụ!”
Mười mấy cường giả vậy mà đều là đồ đệ của đao khách mù, lúc này quát một tiếng, tất cả lao về phía Vương Nhất.
“Thiếu chủ!”
Ánh mắt của Lãnh Nhan chợt rét lạnh, đang muốn ra tay, lại thấy Vương Nhất như tiến vào trạng thái không có ai, cơ thể giống như hạc say cưỡi gió, mười mấy người vậy mà ngay cả quần áo của Vương Nhất cũng không chạm được.
Bụp bụp bụp---
Ngay sau đó, tất cả mọi người căn bản ngay cả góc áo của Vương Nhất cũng không chạm được, lại bị một cỗ lực lượng vô tình đánh bay ra, điên cuồng ói máu.
Đao khách mù thấy vậy, cũng đích thân ra tay, nhưng thấy bóng dáng của Vương Nhất lại xuất hiện một cách quỷ dị ở trước mặt ông ta.
Đao khách mù thay đổi sắc mặt, đao cùn trong tay, dùng sức chém xuống.
Bụp---
Vương Nhất lại túm lấy lưỡi đao, nội kình trong tay trực tiếp đánh tan lực đạo của đao cùn.
Ngay sau đó, anh bỗng dùng sức.
Chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc, chiếc đao cùn trực tiếp bị Vương Nhất bẻ thành hai.
Sau đó lại một tiếng bụp, một cước đạp vào người của đao khách mù, ngay lập tức đạp ông ta ra mấy chục mét, đụng vào bức tường, hôn mê.
“Đây chính là cường giả ông mời tới sao?”
Anh quay đầu lại, lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Thiên Sơn, giọng điệu hờ hững không một gợn sóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.