Bụp--
Thẩm Tử Kiện lau máu trên mặt, trực tiếp mềm nhũn trên đất, cả người không ngừng run rẩy.
“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, đừng giết tôi, cầu xin anh...”
Sát thủ đó còn chưa ra tay với anh ta thì Thẩm Tử Kiện đã nằm bò dưới đất cầu xin.
“Không giết anh sao mà được? Tôi là người nhận lệnh treo thưởng này.”
Sát thủ răng vàng mặt mày khó xử, sờ cằm, trong miệng lý lẽ hùng hồn: “Như vậy đi, lát nữa tôi ra tay nhanh một chút, cố gắng không khiến anh cảm thấy đau, như thế nào?”
“...”
Đề nghị này của sát thủ còn dọa cho Thẩm Tử Kiện tới tái mặt, vừa nhanh chóng lùi lại, vừa kêu to.
“Cứu mạng, ai tới cứu tôi với.”
“Đừng gọi nữa, anh cho dù kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu anh đâu.”
Sát thủ lộ ra hàm răng vàng, cười nói: “Người chết chỉ để lại một vết sẹo, có gì phải sợ chứ?”
Thẩm Tử Kiện suýt nữa nhảy lên chửi mẹ, người sắp bị giết không phải là anh --- Anh ta luôn là một người rất tiếc mạng, cho dù sắp chết cũng luôn tìm khả năng sống tiếp.
Nhưng anh ta rất đau buồn phát hiện, xung quanh không có thứ gì có thể cứu anh ta.
Trong tình huống khẩn cấp, anh ta nghiến răng: “Tôi mặc kệ anh do ai phái tới, nhưng sát thủ các anh giết người không phải vì một chữ tiền hay sao, đối phương trả anh bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh gấp đôi --- Không, gấp ba!”
Nói như vậy, người đàn ông thô tục thật sự bỏ dao trong tay xuống, vẻ mặt hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/310593/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.