Chương trước
Chương sau
Nụ cười trên mặt Thái Phiên còn chưa hoàn toàn giãn ra thì hoàn toàn đông cứng lại.
Sau đó, ông ta giống như nghe thấy chuyện dọa người gì đó, cả gương mặt kịch liệt co giật.
Đổi người mà ông ta nói, quả thật là đổi rồi, nhưng người đổi không phải là diễn viên, mà là đạo diễn như ông ta.
Đổi đạo diễn, đây là chuyện gì?
Thái Phiên tức đến mức tái xanh mặt, cả người run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, chỉ là không quay lại màu bình thường.
Lúc tức giận, trong lòng ông ta còn có chút ấm ức, ông ta nói thế nào cũng là đạo diễn lớn nổi tiếng, sao có thể bị đối xử như vậy?
Nhìn khắp cả giới giải trí, cũng không có một đạo diễn nào bị đổi lúc quay như ông ta.
Thái Phiên tức đến mức xì khói, bản thân ông ta là một đạo diễn lớn, ông ta cũng nóng --- Ông ta rất muốn hừ một tiếng, sau đó rất có cốt khí mà xoay người rời đi, nhưng nghĩ mình bị đổi như vậy, có phải quá mất mặt không?
Vì vậy, lại ngừng ý nghĩ này.
Những người khác của tổ quay phim, bao gồm cả Vương Thanh Hòa cũng nhìn Lý Khinh Hồng đầy khó tin, không ai đoán được, đổi người mà Lý Khinh Hồng nói, vậy mà đổi đạo diễn.
Lần này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn sang Vương Nhất, âm thầm suy đoán anh là ai, vậy mà khiến nhà sản xuất bao che cho anh như vậy.
Vương Nhất cũng không ngờ Lý Khinh Hồng lại làm như vậy, vậy mà không nói một lời thì đổi đạo diễn, anh nhìn Lý Khinh Hồng rồi nói: “Làm như vậy không tốt nhỉ? Anh chỉ là đề xuất suy nghĩ của anh, không có ý khác.”
Thái Phiên lập tức cảm kích liếc nhìn Vương Nhất, ông ta không ngờ, người cuối cùng nói chuyện giúp ông ta, vậy mà là Vương Nhất người mà ông ta xem thường.
Tuy nhiên, Lý Khinh Hồng vẫn không bị lay động, vẻ mặt hết sức vô cảm: “Ông không phải cảm thấy mình là đạo diễn nổi tiếng của giới giải trí thì cảm thấy tài giỏi hơn người sao?”
Lời này vừa dứt, Thái Phiên càng bị dọa tới tái mặt, không dám nói câu nào.
Lý Khinh Hồng đã tỏ rõ lập trường, đạo diễn có lớn nữa, có thể lớn hơn nhà sản xuất sao?
Đôi mắt sắc bén của cô nhìn Thái Phiên, nói: “Diễn viên không tốt, có thể đổi, đạo diễn không tốt, cũng có thể đổi, không có ai xem thường ai hết, rõ rồi chưa.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Thái Phiên đâu còn dám có một chút kiêu ngạo của đạo diễn nổi tiếng nữa, gật đầu giống như gà con mổ thóc.
“Ngoài ra, tôi cảm thấy suy nghĩ của anh ấy rất hay, làm như những gì anh ấy nói, ông không muốn quay như vậy, cũng phải quay như vậy!”
Lý Khinh Hồng lạnh lùng nói, thái độ cứng rắn như vậy khiến mọi người ở đây cảm nhận được áp lực tâm lý rất lớn.
“Nói thật với ông. Dòng nước hoa ‘Thiên Sứ’ này, nguyên mẫu chính là con gái của tôi, Vương Nhất hoàn toàn đã nói ra những gì tôi nghĩ trong lòng.”
“Cái gì?!”
Lời này vừa dứt, biểu cảm của tất cả mọi người lập tức trở nên khó tin, ngây ngốc nhìn Vương Nhất.
Chỗ mà ngay cả đạo diễn cũng không hiểu được, một người ngoài ngành lại hiểu được?
“Nhiệm vụ quay tiếp theo, tất cả thực hiện theo nội dung mà Vương Nhất nói, ông chỉ cần phụ trách tốt hiệu quả cảnh quay là được.” Lý Khinh Hồng cuối cùng vẫn không có đổi đạo diễn.
“Nhưng làm như vậy thì sẽ cắt giảm phần quay của Vương Thanh Hòa.” Thái Phiên vẫn đang giãy dụa lần cuối cùng.
“Tôi không sao.”
Vương Thanh Hòa cười ôn hòa, nói: “Chỉ cần có thể quay tốt nội dung, nhiều cảnh ít cảnh, không sao hết.”
“Vậy được rồi.”
Nếu Vương Thanh Hòa không có ý kiến, Thái Phiên càng không tiện nói gì.
Khựng lại một chút, ông ta nói với Vương Nhất: “Vậy thì do cậu nghĩ nội dung.”
Khi nói lời này, khóe miệng của ông ta nhếch lên nở nụ cười lạnh.
Ông ta không tin, một người ngoài ngành, có thể nghĩ ra chủ ý sáng giá gì.
Vương Nhất cũng rơi vào trong trầm mặc, trong việc thiết kế kịch bản, anh vẫn là một tên gà mờ.
1 phút, 5 phút, 10 phút…
Tròn 15 phút trôi qua, Vương Nhất vẫn chưa nghĩ ra nội dung thích hợp.
Vương Thanh Hòa cười rồi nói: “Từ từ nghĩ, không cần vội, nghĩ nội dung kịch bản dễ, nhưng nghĩ ra kịch bản hay thì cần từ từ.”
Vương Nhất mỉm cười liếc nhìn cô ta, đúng vậy, nghĩ kịch bản không phải chuyện khó, vào vừa rồi, anh cũng tạm thời nghĩ được mấy cái, nhưng đều không thích hợp.
Thời gian lâu dần, người của tổ quay phim dần dần sinh ra cảm xúc bất mãn đối với Vương Nhất, nhưng ngại ánh mắt của Lý Khinh Hồng, chỉ có thể nhịn.
Có một vài người chính là như vậy, một ánh mắt, một câu nói thì có thể khiến người khác cảm nhận được áp lực vô hình.
“Ba, con đói rồi!”
Vào lúc này, Vương Tử Lam chơi mệt rồi, lon ton chạy tới trước mặt Vương Nhất.
Vương Nhất đặt cô bé lên chân: “Được, ba lát nữa dẫn con đi ăn cơm.”
Chỉ động tác này đã khiến Vương Nhất lập tức ngây ra.
Sau đó, anh nhìn sang tất cả mọi người: “Tôi nghĩ ra rồi.”
“Anh nghĩ được cái gì rồi?”
Vương Thanh Hòa ngạc nhiên nhìn Vương Nhất, hỏi.
Đám người Thái Phiên lại nhìn Vương Nhất với vẻ mặt không tin tưởng: “Thời gian ngắn như vậy có thể nghĩ ra cách gì hay chứ?”
Chỉ thấy Vương Nhất nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi cảm thấy giới hạn mà chúng ta phải chịu quá nặng, không cần lời thoại, chỉ cần ánh mắt, chỉ cần ánh mắt thì đều có tác dụng hơn bất cứ lời thoại nào.”
“Như vậy sao mà được?”
Nghe vậy, sắc mặt của Thái Phiên lại tối đi: “Đâu có quảng cáo nào không có lời thoại?”
“Tại sao cần lời thoại?”
Vương Nhất bình tĩnh phản bác: “Cái chúng ta muốn thể hiện là tình yêu, lời thoại có hay nữa, có thể miêu tả được tình yêu sao?”
“Cái này…”
Chỉ là một vấn đề đơn giản như vậy đã làm khó Thái Phiên rồi.
“Dùng ngôn ngữ miêu tả tình yêu, như vậy quá cũ rich, cũng quá phiến diện.”
Vương Nhất lắc đầu, nói: “Đối tượng sử dụng nước hoa thương hiệu cao cấp của tập đoàn Lệ Tinh thường là phụ nữ từ 25 – 35 tuổi, bọn họ hiểu nhất, cũng khát vọng nhất chính là tình yêu trưởng thành, ở thời đại ly hôn còn bình thường hơn uống nước như hiện nay, tình yêu thật sự, thật sự tồn tại sao?”
Vương Thanh Hòa nghe thì lập tức động lòng, Lý Khinh Hồng để ly trà trong tay xuống, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất cũng như cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn sang Lý Khinh Hồng, khá xúc động: “Tình yêu rất rộng lớn, hai người có thể là tình yêu, ba người cũng có thể là tình yêu.”
“Độ dài của cả quảng cáo dài khoảng 40 giây, 40 giây nhìn thấy cuộc đời của một cô gái, tôi nghĩ tất cả các cô gái đều sẽ chấp nhận, bởi vì tình yêu duy trì tới cuối cùng, chính là tình thân. Mọi người cảm thấy như thế nào?”
Không có ai trả lời, tất cả mọi người đều ngây ra, nhìn lại, một vài nhân viên nữ trong tổ quay phim đều cười ngốc.
“Hay!! Rất hay!”
Thái Phiên phản ứng lại đầu tiên, vẻ mặt kích động tới đỏ bừng, đâu còn sự nghi ngờ và chế giễu như lúc trước: “Quay theo những gì cậu Vương nói, tôi có dự cảm, đoạn quảng cáo này nhất định sẽ hot!”
Vào lúc này, phó đạo diễn cầm một chiếc điện thoại đang rung đi tới: “Đạo diễn, điện thoại của Lương Nhật Tân, hỏi chúng ta quay như thế nào, nếu quay không tốt, cậu ta có thể thế vào bất cứ lúc nào---”
“Bảo cậu ta đi chết đi.”
Không đợi phó đạo diễn nói xong thì Thái Phiên đã giật điện thoại, cúp máy, sau đó lần nữa ném lại: “Vai diễn này chắc chắn thuộc về cậu Vương, cách là cậu ấy nghĩ ra, diễn nhất định có cảm giác nhất!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.