Giọng nói của Lý Khinh Hồng giống như một dòng suối mát, trong nháy mắt phá tan lệ khí điên cuồng sinh sôi trong nội tâm Vương Nhất.
Cơ thể anh khựng lại, chung quy cũng không có ý định ném Lương Ý Hành xuống, nhưng là cũng không có đem hắn kéo lên, để cho anh ta không chết không sống treo như thằn lằn vậy.
Bên ngoài mưa gió càng ngày càng lớn hơn, tiếng sấm gào thét, giống như muốn hủy diệt thế giới đầy tội ác này, nhưng nội tâm Vương Nhất lại vô cùng yên tĩnh, không nhúc nhích, cứ để cho Lý Khinh Hồng ôm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh cảm nhận được bả vai của Lý Khinh Hồng đang khẽ rung động.
Cô cố gắng nhịn tiếng khóc đi, nhưng vẫn bị Vương Nhất nhận ra.
anh nhìn tia chớp không ngừng lóe ra, giọng nói trầm thấp, cũng có chút bất đắc dĩ: "Anh đã hứa, sẽ không để em khóc nữa, sao em lại khóc nữa rồi?”
Lý Khinh Hồng nín khóc mỉm cười, nhưng hai mắt vẫn đỏ như trước, ôm Vương Nhất ôm chặt hơn: "Em không muốn anh giết người, mặc kệ người khác đối xử với chúng ta như thế nào, chúng ta cũng không thể làm như vậy, anh có Tử Lam, còn có em -- chúng em năm năm qua không có anh, bây giờ không muốn lại mất đi anh nữa.”
Vương Nhất không nói gì, nặng nề nhắm mắt lại.
Lúc Vương Nhất trầm mặc, toàn bộ phòng ăn cũng một khoảng không yên tĩnh, Kim Thúy Như, Thẩm Tử Kiện, tất cả các cậu chủ của các nhà khác đều tâm tình phức tạp, hoặc sợ hãi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/310527/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.