Chương trước
Chương sau
Đợi nhìn rõ người đến, tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều biến sắc.
Tôn Chính Vũ còn trợn to mắt một cách khó tin, nói: “Con gái của cậu sao vẫn yên ổn?”
Vương Nhất cười lạnh một tiếng, nói: “Ông hình như rất hy vọng con gái của tôi xảy ra chuyện.”
Tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều nhìn nhau, gia chủ đã phái Tôn Huy Vương đi đâm con gái của anh, theo lý mà nói, nên đâm con gái của anh thành tàn phế mới đúng, sao Vương Tử Lam lại không có chuyện gì hết?
Nhất thời, trong lòng tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều dấy lên một cảm giác bất an.
Bỗng nhiên, Tôn Chính Vũ dường như nghĩ ra điều gì đó, đồng tử co rút, tức giận nhìn Vương Nhất, quát: “Huy Vương đâu?!”
Người đâm người chưa trở về, người bị đâm ngược lại tìm tới cửa, khiến nội tâm của Tôn Chính Vũ rất bất an.
Ánh mắt của Vương Nhất quét cho tất cả mọi người một cách lạnh nhạt, sau đó nhìn sang Lãnh Nhan: “Trả con trai của ông ta cho ông ta.”
“Được.”
Khóe miệng của Lãnh Nhan cũng hơi nhếch lên, mỉa mai liếc nhìn bọn họ, sau đó mở cốp xe ra, ném Tôn Huy Vương không thể nhúc nhích giống như một con chó chết tới trước mặt Tôn Chính Vũ.
“Tên chó già, con trai của ông ở đây!”
Trong nháy mắt, trong trang viên của nhà họ Tôn rơi vào khoảng lặng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tôn Huy Vương nhếch nhác nằm gục trên đất, vô thức bịt miệng lại.
Lúc này, truyền tới một tiếng hét xé ruột xé gan: “Huy Vương!”
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp rất có phong vận không cần mạng mà chạy tới bên cạnh Tôn Huy Vương, ôm lấy anh ta, nước mắt rơi xuống: “Chân của con... làm sao vậy!”
“Mẹ!”
Mắt của Tôn Huy Vương cũng đỏ ngầu, ôm chặt lấy người phụ nữ trung niên xinh đẹp, giọng nói vừa khàn vừa đau đớn: “Chân của con bị bánh xe nghiến gãy rồi!”
Ầm---
Lời này vừa dứt, tất cả người của nhà họ Tôn, bao gồm cả Tôn Chính Vũ đều có dáng vẻ bị sét đánh, lảo đảo.
Tôn Huy Vương rõ ràng là người đi nghiến người ta, sao lại bị nghiến ngược rồi?
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó vừa nghe thấy lời này thì càng không chịu nổi đả kích, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.
“Mau đưa bà ấy về phòng!” Tôn Chính Vũ vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, nói.
Cả nhà họ Tôn loạn thành một mớ, nhưng ánh mắt của Vương Nhất vẫn lạnh lẽo, đối diện với kẻ địch, anh sẽ không chút lương tay.
Tôn Chính Vũ mặt mày đầy sự phẫn nộ, nhìn Vương Nhất quát: “Cậu rốt cuộc đã làm gì Huy Vương?!”
“Cậu ta muốn ra tay với con gái của tôi, tôi đương nhiên sẽ không để cậu ta sống.”
Đôi mắt của Vương Nhất rất tĩnh lặng, điềm nhiên nói: “Không giết cậu ta đã là sự nhân từ lớn nhất đối với cậu ta rồi.”
“Cậu---”
Tôn Chính Vũ tức không nhẹ, nhưng vừa nhìn thấy Lãnh Nhan ở đằng sau anh thì không dám vọng động nữa.
“Ba, xảy ra chuyện gì rồi?”
Lúc này, trong phòng truyền tới giọng nói của một người phụ nữ.
Tôn Kiều mặt quấn băng gạc rất dày đi ra, khi nhìn thấy Vương Nhất, lập tức hét lên một tiếng: “Vương Nhất? Là anh!”
Cô ta mang theo oán khí ngút trời lao về phía Vương Nhất: “Anh làm mặt của tôi thành như này, còn dám tới nhà họ Tôn của tôi, tôi liều với anh!”
Tuy nhiên, chỉ đi một bước thì cô ta không dám động nữa, cứng nhắc đứng tại chỗ.
Trên cổ của cô ta có thêm một con dao sắc bén.
Lãnh Nhan giống như ma quỷ xuất hiện ở đằng sau cô ta, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Còn bước thêm một bước, chết!”
Ực ực---
Tôn Kiều lập tức không dám cử động, nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn sang Tôn Chính Vũ: “Ba, cứu con...”
Một màn này càng kích thích sâu sắc Tôn Chính Vũ, sắc mặt càng thêm phẫn nộ: “Vương Nhất, cậu đừng tưởng rằng có một vệ sĩ lợi hại thì có thể hoành hành bá đạo!”
“Vậy nhà họ Tôn của ông thì có thể hoành hành bá đạo sao?”
Giọng nói của Vương Nhất cực kỳ rét lạnh: “Chẳng qua chỉ là một gia tộc tuyến hai mà thôi, cũng dám ra tay với con gái của tôi, thật là to gan!”
Vừa dứt lời, một cỗ sát khí mạnh liệt cũng theo đó mà tỏa ra, Tôn Chính Vũ bị cỗ sát khí này dọa sợ phải lùi lại ba bước, cả người như rơi vào hầm băng, rất lạnh lẽo.
“Huy Vương đã bị cậu phế rồi, cậu còn muốn như nào!” Tôn Chính Vũ tức giận chất vấn.
“Đường để bày ở trước mặt các người, sống hay chết, xem ông lựa chọn.”
Tôn Chính Vũ đương nhiên biết lựa chọn mà Vương Nhất nói là gì, thần phục hoặc chết!
Lúc này, Vương Tử Lam ở một bên nhìn sang Vương Nhất đầy kỳ quái, hỏi: “Ba, ba không phải nói mang con đi sở thú sao, động vật đâu?”
“Sắp có rồi.”
Đối diện với Vương Tử Lam, Vương Nhất giống như biến thành một người khác, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Tử Lam lên xe ngồi một lát trước.”
“Vâng ạ.”
Bây giờ Vương Nhất vẫn chưa ra tay với nhà họ Tôn, cho nên Vương Tử Lam không sợ, cô bé ngoan ngoãn đi lên xe, chơi đồ chơi.
Tôn Chính Vũ biết sự mạnh mẽ của Vương Nhất, nhưng vẫn không biết sợ: “Vương Nhất, buổi tối ngày hôm đó cậu ở nhà họ Kim gây sự, thật sự không ngờ cậu còn có thể sống rời đi, cậu không an phận cũng thôi đi, vậy mà còn muốn đối địch với nhà họ Tôn của tôi, thật sự là châu chấu đá xe, không tự lượng sức mình!”
“Nhà họ Tôn của tôi là minh hữu thương nghiệp của nhà họ Kim, nếu bị nhà họ Kim biết cậu ở chỗ tôi, cậu nói xem bọn họ sẽ như nào?”
Theo ông ta thấy, chỉ cần ông ta gọi người của nhà họ Kim tới, Vương Nhất không có một chút năng lực phản kháng.
Vương Nhất cười đầy cổ quái, không lên tiếng.
Hôm đó nhà họ Kim bị diệt môn, nhà họ Tôn vì Tôn Kiều bị hủy dung, là nhà rời đi sớm nhất, cho nên không biết tin nhà họ Kim bị diệt vong.
Thấy Vương Nhất không lên tiếng, Tôn Chính Vũ còn tưởng anh sợ rồi, không khỏi càng cười mỉa: “Biết hối hận rồi ư? Muộn rồi! Tôi bây giờ gọi điện cho nhà họ Kim, bảo bọn họ phái cao thủ tới.”
Vương Nhất không ngăn cản, để mặc Tôn Chính Vũ gọi điện.
“Gọi đi, ông có thể gọi một người của nhà họ kim tới thì coi như tôi thua.”
“Hừ, chết đến nơi rồi còn cứng mồm!”
Khóe miệng của Tôn Chính Vũ ẩn chứa nụ cười lạnh, gọi một cuộc điện thoại.
Tuy nhiên, âm thanh truyền tới là thông báo không ai nghe máy.
Tôn Chính Vũ không chết tâm, lại gọi một số điện thoại khác.
Vẫn không ai nghe máy.
“Kỳ lạ, tại sao đều không ai nghe máy?”
Tôn Chính Vũ mặt mày nghi hoặc, lẩm bẩm một mình, Vương Nhất và Lãnh Nhan lại nhìn ông ta như xem kịch.
Phát giác ánh mắt của Vương Nhất, Tôn Chính Vũ dường như chịu phải kích thích, không chết lâm lại gọi mấy số điện thoại.
Những số điện thoại này đều là công ty tập đoàn dưới trướng của nhà họ Kim, đều có quan lại thương nghiệp với nhà họ Tôn, nhưng vậy mà không gọi được!
Lúc này, trên trán của Tôn Chính Vũ xuất hiện một chút mồ hôi, không nhịn được mà liếc nhìn Vương Nhất.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, trên mặt mang theo một loại mỉa mai khống chế toàn cục.
Lại nhìn số điện thoại trong danh bạ, chỉ còn lại một số cuối cùng của tập đoàn Kim Thị, ông ta dằn lòng, ấn gọi.
Giờ phút này, Tôn Chính Vũ vậy mà cảm nhận được áp lực cực lớn, mà loại áp lực này rốt cuộc đến từ đâu, ông ta cũng không biết.
“Alo?”
Rất nhanh, cuộc gọi được kết nối, truyền tới giọng nói lạnh nhạt của một người đàn ông.
Tuy giọng nói vô cùng lạnh lùng, nhưng Tôn Chính Vũ vẫn có nghe ra tiên âm, áp lực trên người biến mất, vội nói: “Là Lăng tổng sao?”
“Ông là ai?” Lăng tổng không kiên nhẫn mà hỏi.
“Tôi là gia chủ của nhà họ Tôn, Tôn Chính Vũ, từng gặp ngài ở trong bữa tiệc của nhà họ Kim lần trước.”
Lăng tổng này chỉ là một quản lý tầng trung của tập đoàn Kim Thị, nhưng Tôn Chính Vũ vẫn rất khách khí.
Hết cách, ai kêu tập đoàn Kim Thị là tập đoàn có quy mô lớn nhất, nổi tiếng nhất của nhà họ Kim chứ?
“Có gì mau nói, chỗ tôi đang bận, không có rảnh tiếp ông.”
Tôn Chính Vũ kìm chế cơn giận trong lòng, nở nụ cười nói: “Là như này, Lăng tổng, nhà họ Tôn xuất hiện một chút phiền phức, hy vọng ngài có thể tới đây một chuyến, nhà họ Tôn tôi nhất định có hậu tạ.”
“Thật là phế vật, một chút chuyện nhỏ cũng không giải quyết được, chẳng trách nhà họ Tôn của ông chỉ có thể xếp ở vị trí tuyến hai.”
Lăng tổng bật cười một tiếng thì cúp máy.
Tuy bị xem thường, nhưng Tôn Chính Vũ vẫn nở nụ cười dữ tợn, nói với Vương Nhất: “Tôi đã gọi người của tập đoàn Kim Thị tới, cậu không được phép đi!”
“Yên tâm, trước khi giải quyết xong việc, tôi sẽ không đi.”
Vương Nhất mỉm cười, vậy mà cùng với Lãnh Nhan chờ đợi.
Rất nhanh, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng ở cổng của nhà họ Tôn, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đi vào.
Tôn Chính Vũ vừa nhìn thấy, lập tức đi tới, chỉ vào Vương Nhất nói: “Lăng tổng, chính là tên phế vật này tìm nhà họ Tôn tôi gây sự!”
Lăng tổng đó nhìn qua, khi nhìn thấy Vương Nhất, lập tức bị dọa cho mất hết hồn vía, quay đầu lại, trầm giọng hỏi: “Ông chắc chắn là cậu ta sao?”
“Chính là cậu ta, không sai!” Tôn Chính Vũ nói chắc nịch.
Bốp---
Khi Tôn Chính Vũ thừa nhận, một cái tát của Lăng tổng tát vào mặt ông ta, mở miệng mắng: “Mắt chó của ông mù rồi, ngay cả cậu Vương cũng dám đắc tội, chủ tịch của chúng tôi đã đích thân căn dặn, nhìn thấy cậu Vương như nhìn thấy chính cô ấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.