Chương trước
Chương sau
Từ Hí dẫn theo Lương Nhật Tân như chạy nạn ra khỏi tòa nhà Quốc Tế, dùng tốc độ nhanh nhất quay về giải trí Huy Hoàng.
"Sao hai người về sớm vậy?" Bạch Vũ nghe thấy kỳ quái hỏi.
Từ Hí không hề giữ lại nói một tin tốt và một tin xấu cho Bạch Vũ.
Nghe xong, Bạch Vũ cũng sửng sốt một chút, vẻ mặt rúng động: "Ông chắc chắc ông không nghe sai?"
"Hoàn toàn chính xác!"
Sắc mặt Từ Hí nặng nề: "Người trẻ tuổi kia, thật sự nhìn thấu thân phận của Nhật Tân!"
"Thật không ngờ, biện pháp giữ bí mật của chúng ta làm tốt như vậy, thế mà lại bị anh ta nhìn thấu..."
Sắc mặt của Bạch Vũ cũng trở nên nghiêm túc, sờ cằm, đi qua đi lại trước bàn làm việc.
Lương Nhật Tân trầm mặc một lúc, nói: "Có phải chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi, vừa tôi bị tên khốn kia đoán trúng."
Vừa nhớ đến vai nam chính bị Vương Nhất tranh mất, anh ta giận đến nghiến răng.
Anh ta thương nhớ Vương Thanh Hòa cũng không phải ngày một ngày hai, khó lắm mới có cơ hội âu yếm, cứ như vậy chạy mất.
"Không thể!"
Bạch Vũ vung tay lên, nghiêm mặt nói: "Nếu cậu ta đã nói cậu là người nhà họ Lương, vậy nghĩa là, cậu ta căn bản không sợ trả thù!"
Từ Hí nhịn không được chen miệng nói: "Chủ tịch, Vương Nhất kia, đến cùng là ai? Vì sao ngay cả nhà họ Lương một trong bốn gia tộc lớn ở Thiên An cũng không để vào mắt? Còn có-- nhà họ Kim, thật sự mất rồi sao?"
"..."
Vấn đề này, Bạch Vũ không trả lời.
Không phải ông ta không muốn trả lời, mà ông ta không trả lời được.
Đêm mà nhà họ Kim bị diệt, ông ta ở đó, tận mắt chứng kiến khung cảnh dòng lũ sắt thép cùng với hình ảnh tất cả người nhà họ Kim bị bắt đi, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ!
Về phần người của quân khu sao lại đột kích kiểm tra, không ai biết.
Người thật sự biết rõ thân phận của Vương Nhất, chỉ sợ có mỗi một mình Kim Thành Vũ, đáng tiếc, người đã trở thành người thực vật.
"Vốn còn muốn để Lý Khinh Hồng chịu chút khổ, nhưng mà nếu Vương Nhất đã ở đó, vậy thì thôi, đừng nhắc lại nữa!"
Bạch Vũ trầm giọng nói ra: "Hơn nữa, sau này, tất cả người nhà họ Bạch không được đụng vào Vương Nhất!"
"Mặt khác, tận lức nghiêng tài nguyên trong tay về cho Vương Thanh Hòa."
"Chủ tịch, chẳng lẽ cứ như vậy thôi?" Lương Nhật Tân không cam lòng.
"Đương nhiên không phải."
Trong mắt Bạch Vũ lộ ra vẻ hung ác: "Chỉ dựa một nhà họ Bạch của tôi, đương nhiên đối phó với Vương Nhất như thế, chỉ có mượn sức nhà họ Lương, mới có cơ hội."
"Tôi từng nghe, hạng mục kiến trúc đô thị thành phố tất cả tập đoàn và gia tộc đều tâm tâm niệm niệm lại rơi vào trong tay tập đoàn Lệ Tinh."
"Không sai."
Lương Nhật Tân gật gật đầu nói: "Chuyện này tôi có nghe ông nội nhắc đến, vì chuyện này, ông ấy còn ảo não một thời gian."
Nhà họ Lương chỉ phụ trách cải tạo thượng lưu sông Thiên An, vốn định nhân lúc còn nóng lấy luôn kế hoạch cải tạo hạ lưu, không ngờ lại bị tập đoàn Lệ Tinh nhanh chân giành trước.
"Ông cụ Lương thật sự rất ảo não sao?"
"Còn giả được sao? Thiếu chút nữa ngay cả cơm cũng không ăn nổi."
"Như vậy rất tốt, đây có lẽ sẽ thành điểm đột phá của chúng ta."
Bạch Vũ lầm bầm lầu bầu: “Còn có Vương Thanh Hòa, tôi có dự cảm, nếu muốn đánh lại tập đoàn Lệ Tinh, cô là mấu chốt.”
...
Lý Khinh Hồng vỗ bàn quyết định, Vương Nhất đóng vai nam chính, về phần cô, không chỉ tham gia diễn hữu nghị, còn có thể mang Tử Lam vào cảnh.
Vương Thanh Hòa mặc dù không biết Lý Khinh Hồng sao lại quyết định như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, sau khi xác định ngày quay, rồi rời đi.
Trong phòng chủ tịch, chỉ còn lại hai người Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng đang gõ bàn phím lạch cạch, Vương Nhất cũng ngồi trên ghế sofa không nói lời nào, không khí có chút nặng nề.
Cuối cùng, Lý Khinh Hồng dừng ngón tay linh hoạt lại, mặt không cảm xúc nhìn Vương Nhất: "Anh rất tức giận phải không?"
Vương Nhất cười khổ một tiếng: "Không giận, chỉ là rất ngạc nhiên --- không ngờ, em cũng chơi chiêu giống như những người phụ nữ bình thường."
Lý Khinh Hồng vẫn không chút cảm xúc: "Em là nữ nhân, không phải nữ thần."
Vương Nhất như là nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt khó hiểu: "Nhưng không phải lần trước em còn nói, bên cạnh anh nhiều con gái lên là chuyện tốt sao?"
Bộp---
Lý Khinh Hồng lập tức thả công việc trong tay xuống, lạnh lùng nói: "Cái loại oanh oanh yến yến bình thường em không quan tâm, nhưng cũng không hào phóng đến mức cho anh đi gặp "vợ trước" của mình!"
Vương Nhất thở dài, quả nhiên là vì chuyện của Kim Thúy Như.
Mặc dù Vương Nhất không biết Lý Khinh Hồng làm thế nào tra được, nhưng mà anh biết, thân là chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh, cô nhất định có cách thức và con đường của mình.
Thấy Vương Nhất trầm mặc, vẻ mặt Lý Khinh Hồng hòa hoãn một chút, lại nói: "Chuyện của anh và cô ta, em ít nhiều cũng có biết, nếu như không có cô ta, năm năm trước chúng ta cũng không gặp nhau."
Vương Nhất hơi trầm tư, chậm rãi nói ra: "Đúng thế, nếu không có cô ta, chúng ta cũng sẽ không gặp nhau."
Kỳ thật nhưng lời này phải nói là, nếu như không có mấy người áo đen kia, bọn họ cũng sẽ không gặp nhau, bởi vì những người bắt cóc kia, cũng không phải Kim Thúy Như chỉ điểm.
"Cách xa cô ta một chút, cô ta rất nguy hiểm." Lý Khinh Hồng thản nhiên nói.
"Hình như em rất hiểu cô ta?" Vương Nhất đột nhiên nghi ngờ hỏi.
Không chỉ lần này, còn có những lúc trước đó nhắc đến Kim Thúy Như biểu cảm của Lý Khinh Hồng cũng vô cùng vi diệu.
Chỉ thấy cô sâu xa nói: "Cô ta là bạn họ thời đại học của em, cũng là đối thủ cạnh tranh của em."
"..."
Từ tòa nhà Quốc Tế đi ra, trong lòng Vương Nhất thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Anh không ngờ, Lý Khinh Hồng và Kim Thúy Như còn có quan hệ như vậy.
Người vĩ đại, luôn xem người ưu tú hơn người làm đối thủ.
Hai người đều cùng tốt nghiệp ở Cambridge, đều là hai người con gái phương Đông được bầu chọn là "hoa hậu giảng đường trăm năm".
Sau khi tốt nghiệp, đến phố WALL thực tập, hai người đều thể hiện thiên phú đầu tư và kinh doanh rất mạnh, nhưng mà Lý Khinh Hồng vẫn không thể chèn ép Kim Thúy Như được, cho đến bây giờ.
Kim Thúy Như thừa kế tập đoàn gia tộc, mà Lý Khinh Hồng, lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ai mạnh ai yếu, vừa nhìn đã hiểu.
"Không hổ là người phụ nữ của anh."
Nghĩ vậy, Vương Nhất cũng vui mừng cười.
Đến gần nhà trẻ Cather, Lãnh Nhan dừng xe lại.
Chiếc Rolls-Royce kia quá mức huênh hoang, cho nên Lãnh Nhan nghe theo đề nghị của Vương Nhất, lại mua một chiếc Volswagen màu đen khiêm tốn.
"Ba ba!"
Không đợi bao lâu, Vương Tử Lam đã chạy từ trong nhà trẻ ra, nhìn thấy Vương Nhất, trên khuôn mặt nhỏ phấn khích.
"Đến đây, ba đón con về nhà!"
Hai người chỉ cách một con đường nhỏ, Vương Nhất cũng không đi, mà ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay, chờ Vương Tử Lam chạy đến.
Grr grrr----
Lúc này một chiếc Hummer việt dã giống như mãnh thú liên tục rú ga, lao mạnh đến.
Nhìn thấy sắp đụng vào Vương Tử Lam rồi, nhưng chiếc Hummer này vẫn không có dấu hiệu chậm lại.
"Tử Lam!"
Nhìn thấy hình ảnh kinh hồn đó, đồng tử Vương Nhất đột nhiên co lại, dùng hết sức toàn thân, la lớn.
Mà Vương Tử Lam cũng như là cảm nhận được, vô thức quay đầu lại.
Ảnh ngược trong mắt, lại là một bóng đen cực lớn.
Vương Tử Lam lập tức dừng lại, ngơ ngác đứng giữa đường, nhìn chiếc Hummer đang lao về phía mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.