Chương trước
Chương sau
Đêm tối, Rolls Royce đen lướt đi trên đường lớn.
Vương Nhất ngồi ở hàng sau, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ thẫn thờ.
Năm năm trước, anh bị người nhà họ Kim chuốc thuốc thoi thóp, bị một đám người áo đen lai lịch bất minh bắt đi, gặp được Lý Khinh Hồng cũng bị bắt.
Vương Nhất luôn cho rằng là Kim Thúy Như cho người làm, Kim Thúy Như lại mãnh liệt phủ nhận.
Cô ta không cần nói dối mình, cũng khinh thường nói dối, cô ta nói không phải cô ta làm, thì nhất định không phải cô ta làm.
Nếu không phải cô ta, vậy thì là ai?
Ánh mắt Vương Nhất thâm thúy, lạnh lẽo.
Bất kể là ai, chuyện năm năm trước đều phải trả giá đắt!
“Thiếu chủ.”
Lãnh Nhan tập trung lái xe ở hàng trước chợt mở miệng: “Về Vương tộc Yến Đô, đã có tin tức rồi.”
Ánh mắt Vương Nhất trầm lại, ngồi thẳng người: “Nói mau.”
“Vương tộc Yến Đô có sức ảnh hưởng hạt nhân ở Yến Kinh, tổng cộng bốn tộc, Vương tộc Lý thị, chỉ là một trong số đó.
“Tuy nhiên, từ ‘Vương tộc’ này quá rộng, chỉ cần là người có chút thân thích với Lý thị, cũng tự xưng là ‘người của Vương tộc’. Tin tức của cô Lý bị cố ý xóa đi, nhưng có một điểm chắc chắn, địa vị của cô ấy ở Lý thị nhất định không thấp, chỉ là, cô ấy tự thoát ly Vương tộc.”
“Tại sao cô ấy muốn làm vậy?” Vương Nhất cau chặt mày.
Lãnh Nhan cũng lắc đầu, nói: “Nguyên nhân chưa rõ, nhưng mà, người của Lý thị đều khổ sở khẩn cầu cô Lý quay lại.”
“Đồng thời, họ cũng cực kỳ chú trọng huyết mạch, thậm chí đến mức độ cố chấp – khoảng thời gian cô Lý mang thai, họ từng tìm tới, không chỉ một lần ép phá thai, còn ngụy tạo tai nạn xe vài lần!”
Soạt –
Khi câu cuối cùng nói ra, mắt Vương Nhất ngập tràn lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra sát khí.
“Vương tộc Yến Đô, hiếp người quá đáng!”
Quấy rầy thông thường, Vương Nhất còn có thể chấp nhận, nhưng đã đến mức tai nạn xe ám sát, hành vi của những người này hoàn toàn kích phát ý niệm chết chóc của Vương Nhất.
Còn may Lý Khinh Hồng an toàn sinh ra Vương Tử Lam, nếu vì vậy mà chết yểu, Vương Nhất nhất định sẽ cho người san phẳng Vương tộc Yến Đô, đồ sát cả nhà!
Thật lâu sau, lửa giận trong lòng Vương Nhất mới bình ổn lại: “Chuyện này đừng lộ ra, cứ âm thầm bố trí là được.”
“Vâng, thiếu chủ.”
Thời hạn nửa tháng còn chưa tới, Vương Nhất không đến nhà Lý Khinh Hồng, mà đến biệt thự Sơn Thủy.
Tuy nhiên, vừa tới nhà, đã nhận được điện thoại.
“Khinh Hồng?”
Vương Nhất kinh ngạc, muộn như vậy rồi, cô lại còn chưa ngủ.
“Anh đi đâu rồi?”
Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói khe khẽ của Lý Khinh Hồng.
Giọng cô đè rất khẽ, không muốn làm ổn giấc ngủ con gái.
Dù vậy, Vương Nhất vẫn nghe ra sự quan tâm bao hàm trong lời nói cô.
Trước không nói em gái bị cướp, chỉ việc Vương Nhất muộn như vậy còn ra ngoài, cô liền bất an trong lòng.
Nếu sói quay đầu, không phải cảm ơn, chính là báo thù.
Chuyện cảm ơn Vương Nhất đã làm rồi, khả năng còn lại chỉ có thể là báo thù.
Vương Nhất cười ha hả: “Ôn lại chuyện cũ với một vài ‘bạn cũ’ mà thôi.”
“Bạn cũ đó là Kim Thúy Như đi?” Lý Khinh Hồng chợt nói, giọng cũng trở nên lạnh lùng.
Lúc này, người kinh ngạc biến thành Vương Nhất: “Làm sao em biết?”
Lý Khinh Hồng thật lâu không nói chuyện, bỗng cạch một tiếng, cúp điện thoại.
Nhưng rất nhanh, cô lại gọi tới, giọng cứng ngắc: “Ngày mai anh đi đón Tử Lam tan học.”
“Khinh Hồng, anh –”
Tút tút tút ---
Không cho Vương Nhất chút cơ hội giải thích, Lý Khinh Hồng lại cúp điện thoại.
Vương Nhất cầm điện thoại ngây người hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
Anh biết Lý Khinh Hồng nhất định hiểu lầm rồi.
Ngày hôm sau, Vương Nhất đang định giải thích chuyện của Kim Thúy Như tối qua với Lý Khinh Hồng, đi qua tập đoàn Ẩn Long, lại dừng bước.
Vì anh ta nhìn thấy Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đứng ở trong, không chỉ họ, ngay cả dòng chính của nhà họ Châu cũng ở đó.
“Chuyện này phải cho tôi một giải thích hợp lý!”
Châu Chí Kiên đập mạnh bàn, mắng to.
Dòng chính khác của nhà họ Châu cũng mặt đầy phẫn nộ nhìn Lý Thiên Dương.
“Ba, sao vậy?” Vương Nhất bước nhanh vào.
“Vương Nhất!”
Tất cả mọi người đồng loại hướng ánh mắt sang Vương Nhất, phản ứng hệt nhau.
Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình cực kỳ âm trầm, mắt Châu Quốc Hưng tràn đầy oán độc, nhưng Châu Chí Kiên lại biểu cảm ngưng trọng.
Trầm ngâm nửa ngày, ông ta nói với Vương Nhất: “Chuyện này không liên quan tới cậu, chúng tôi chỉ là đến đòi giải thích.”
Nói xong, lại nhìn sang Lý Thiên Dương: “Mộng Đình, mọi người đều là người một nhà, tôi cũng không muốn khiến mối quan hệ căng thẳng như vậy, cậu và tập đoàn Đại Châu khôi phục quan hệ hợp tác, chúng tôi không truy cứu nữa.”
Vương Nhất lập tức hiểu ra, thì ra là đến đòi giải thích vì trước đó Ẩn Long hủy bỏ quan hệ hợp tác với tập đoàn Đại Châu.
Anh cũng không vội, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống.
Sắc mặt Lý Thiên Dương bình thản, lấy quyển sổ ra, không chút nhân nhượng: “Ba vợ, muốn Ẩn Long của con hợp tác với Đại Châu cũng không phải không thể, nhưng chỉ có thể là hợp tác chính quy – ba xem dòng vốn trên sổ, vào không bằng ra, hoàn toàn là điều khoản bá vương, Ẩn Long của con không thể chấp nhận.”
Dừng lại một lát, Lý Thiên Dương lại khẽ híp mắt, như có ý chỉ: “Con không chỉ không khôi phục quan hệ hợp tác với Đại Châu, còn muốn trừng phạt người thúc đẩy hai nhà hợp tác!”
Soạt –
Lời này vừa nói ra, Châu Mỹ Ngọc vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Ông dám! Tôi là vợ ông!”
Người thúc tiến Ẩn Long hợp tác với tập đoàn Đại Châu chính là bà ta, suy nghĩ của bà ta rất đơn giản, không dễ dàng gì làm tới cấp cao của tập đoàn Ẩn Long, liền dùng xí nghiệp Ẩn Long làm lợi cho nhà mẹ đẻ mình.
Không nghĩ tới hợp tác còn chưa tiến hành được vài ngày, đã bị dừng rồi.
“Xằng bậy!”
Châu Chí Kiên lập tức tức giận đùng đúng, vỗ bàn: “Lý Thiên Dương, cậu có còn là con rể nhà họ Châu tôi không? Chẳng lẽ cậu đã quên lúc cậu vừa tới Thiên An tay không tấc sắt, là ai một lòng một dạ theo cậu, là ai không tính toán hiềm khích giúp đỡ cậu!”
“Gia chủ Châu, thương trường là thương trường, không nói tình cảm.”
Chính vào lúc này, giọng nói nhàn nhạt cắt ngang lời ông ta: “Hơn nữa, hình như chúng ta chả có tình cảm gì để nói đi?”
Ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt rơi trên người Vương Nhất, lập tức, tiếng tức giận dâng lên bốn phía.
“Cậu chỉ là phế vật nhà họ Lý nuôi, có tư cách gì lên tiếng?”
“Ngay cả cửa lớn nhà họ Châu chúng tôi cũng không vào được, còn vọng tưởng lôi kéo quan hệ với chúng tôi? Mơ đi!”
Vương Nhất cũng khẽ sững sốt, lời của ông ta lại khiến họ hiểu lầm cho rằng anh muốn bắt quàng làm họ với nhà họ Châu, thật buồn cười cùng cực.
Lý Mộng Đình cũng cau mày: “Sao chỗ nào cũng có anh? Thật là oan hồn không tiêu tán, chuyện này không liên quan tới anh, anh mau đi đi.”
Vương Nhất nhướn mày, đang định nói chuyện, ngoài cửa bỗng truyền tới giọng nói thanh thúy.
“Không cần đuổi anh ta đi, vừa khéo, giữ lại anh ta làm người làm chứng.”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Văn Thái dẫn một đám người đi vào.
Anh ta rất tự nhiên ôm Lý Mộng Đình vào lòng, nhìn mọi người một cái, cười ha hả nói: “Hôm nay ngày lành tháng tốt, vừa khéo trưởng bối của Mộng Đình cũng ở đây, tôi liền mượn cơ hội này, đến cầu hôn với Mộng Đình.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.