Chương trước
Chương sau
“Tôn Kiều? Sao cô lại ở đây?”
Thấy Tôn Kiều tay cầm điện thoại đắc ý đi tới, Phương Huệ thay đổi sắc mặt, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ giận dữ: “Tôi mới là đại biểu của Tập đoàn Lệ Tinh!”
Vương Nhất cũng hơi híp mắt, sự lạnh lùng chợt lóe, xem ra lần trước dạy dỗ cô ta vẫn chưa đủ.
Tôn Kiều nhìn Phương Huệ như nhìn một con ngốc, cô ta nói: “Ai nói tôi dùng danh nghĩa Tập đoàn Lệ Tinh tới đây, tôi dùng danh nghĩ nhà họ Tôn!”
“Nhà họ Tôn?”
Phương Huệ sửng sốt, vẻ mặt hoang mang: “Nhà họ Tôn nào?”
“Nhà họ Tôn - gia tộc hạng hai ở Thiên An!”
Thấy Phương Huệ chưa từng nghe nói về gia tộc của mình, Tôn Kiều tức ngứa răng, sắc mặt cũng xanh mét.
Vả mặt à...
Cô ta huênh hoang nói ra gia tộc của mình, vốn cho rằng có thể ra đòn phủ đầu với Phương Huệ, không ngờ Phương Huệ lại chưa từng nghe nói tới gia tộc của mình, cô ta có cảm giác như mình mới đánh vào bông vậy.
Nhưng Vương Nhất biết Phương Huệ chưa từng nghe nói tới nhà họ Tôn thật.
Cô ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cuộc sống mỗi ngày hết sức đơn điệu, sao có thể biết chuyện về gia tộc hạng hai ở Thiên An được?
Nhưng Tôn Kiều lại không nghĩ thế, cô ta cảm thấy Phương Huệ đang chế nhạo mình, ánh mắt cô ta lập tức trở nên độc ác: “Phương Huệ, hèn hạ như cô cũng dám sỉ nhục nhà họ Tôn tôi, ngày mai tôi sẽ bán ảnh chụp, cô đợi thân bại danh liệt đi! Ha ha ha ha...”
Phương Huệ cũng giận, cô ta đứng lên giật điện thoại của Tôn Kiều.
Nhưng Tôn Kiều nhanh nhẹn lui về sau một bước, Phương Huệ chỉ chụp được khoảng không.
Cộng thêm việc dưới chân đang mang đôi giày cao gót bảy phân, nếu không có Vương Nhất đỡ, cô ta đã ngã nhào rồi.
Răng rắc——
Ánh đèn chợt chớp nháy, Tôn Kiều lại lén chụp một bức ảnh nữa, cô ta chọn góc độ rất xảo quyệt, nhìn thoáng qua rất giống Vương Nhất đang ôm Phương Huệ từ đằng sau, cử chỉ thân mật.
“Tôn Kiều, tôi không đắc tội cô, tại sao lúc nào cô cũng phải chống đối tôi, hại tôi!”
Phương Huệ vừa thẹn vừa giận, tức đến mức cả người run lên.
“Không đắc tội tôi?”
Vẻ mặt Tôn Kiều lập tức trở nên lạnh lùng, cô ta âm u nói: “Nếu không phải tại cô sao tôi lại bị Lý tổng mắng, cả chức vị Phó tổng giám đốc cũng vụt mất? Cô chính là một kẻ đê tiện lá mặt lá trái!”
“Nữ thần phòng quan hệ xã hội? Ha ha, chuyện cười, đừng tưởng rằng tôi không biết cô làm thế nào để mấy tên đàn ông đó thần phục cô, chẳng phải là dạng chân sao...”
“Tôn Kiều, sao cô có thể nói tôi như thế?”
Trước giờ Phương Huệ đều giữ mình trong sạch, chưa bao giờ phải chịu những lời vu khống độc ác thế này? Mắt cô ta lập tức đỏ hoe.
“Chỉ vậy mà cũng giận?”
Tôn Kiều vẫn cười lạnh, dùng tư thế của kẻ chiến thắng nhìn Phương Huệ: “Đợi tới khi những bức ảnh này truyền ra ngoài, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều sẽ biết bộ mặt thật của cô, nếu tôi không được làm Phó tổng giám đốc thì cô cũng đừng hòng!”
Phương Huệ cắn chặt răng, hốc mắt đỏ bừng, cô ta đã tức tới mức nói không nên lời.
Vương Nhất nhìn cô ta bằng ánh mắt trấn an, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, chuyện cô ta vừa nói, cô ta sẽ không làm được cái nào đâu.”
Nghe thế, Tôn Kiều đang muốn lớn tiếng quát vài câu thì chợt bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất, cô ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Mặt Vương Nhất góc cạnh rõ ràng, mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, đặc biệt là đôi mắt đen láy như mực, sâu hút như hang tối.
Chỉ một cái nhìn đã khiến Tôn Kiều cảm thấy linh hồn mình bị kéo vào vực sâu vô tận, không thể thoát ra.
“Cho cô ba giây để xóa ảnh.”
Giọng anh lạnh như băng: “Sao đó quỳ xuống, nhận lỗi”
Tôn Kiều phục hồi tinh thần, ánh mắt khinh miệt nhìn anh một cái: “Một tên ăn bám như anh có tư cách gì nói chuyện...”
“Đã hết ba giây.”
Trong chớp mắt, ánh mắt Vương Nhất lạnh băng: “Lãnh Nhan, ra tay!”
“Rõ!”
Mắt Lãnh Nhan lóe lên vẻ khát máu.
Chỉ nghe một tiếng “loảng xoảng”, bình rượu Mao Đài thượng hạng trên bàn đã bị Lãnh Nhan đập vỡ.
Âm thanh rất lớn, trực tiếp khiến tất cả mọi người đang có mặt trong buổi tiệc chú ý.
Gia chủ ở hai bàn khác cũng ngoái đầu nhìn, trong khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất, sắc mặt hai người đều thay đổi.
“Là thằng vô dụng đó!”
Chính là Bạch Kì của nhà họ Bạch và cả Đồng Kiệt của nhà họ Đồng.
Lãnh Nhan tùy tiện nhặt một mảnh vỡ lên, thân hình biến mất ngay tại chỗ.
Một giây sau, Lãnh Nhan xuất hiện trước mặt Tôn Kiều như quỷ mị, giật điện thoại của cô ta rồi bóp “cạch cạch” thành mảnh vụn.
Đồng thời, mảnh vỡ trong tay cô ta cũng đã rạch vào mặt Tôn Kiều.
Rắc rắc——
Mặt Tôn Kiều lập tức loang lỗ máu, trước mắt tối sầm!
Phương Huệ giật mình vội che miệng mình lại, Tôn Kiều đã bị hủy dung.
Bộp——
Lãnh Nhan không làm thì thôi, đã làm là phải làm tới cùng, cô ta lại đá một cái lên người Tôn Kiều, trực tiếp đá cô ta văng ra rồi đập vào cái bàn cách đó không xa, khiến cái bàn đó chia năm xẻ bảy.
Cao lương mỹ vị bày trên bàn cũng đổ đầy đất, chén đũa muôi gáo cũng vỡ tan tành.
Yên lặng.
Không gian im lặng chết chóc.
Tất cả mọi người hình như đều đã choáng váng, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Lãnh Nhan.
Khóe miệng Bạch Kì và Đồng Kiệt cũng run bần bật, Bạch Kì đã từng chứng kiến sự mạnh mẽ của Lãnh Nhan, mà đây là lần đầu tiên Đồng Kiệt thấy Lãnh Nhan ra tay nên sâu trong nội tâm lại thấy hơi sợ hãi.
“Tôn Kiều!”
Sau vài giây tĩnh lặng chết chóc, hiện trường truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Cái bàn vừa mới vỡ tan nát thế mà lại là vị trí nhà họ Tôn đang ngồi, một người phụ nữ quý phái ghé vào người Tôn Kiều đã hôn mê bất tỉnh, khóc đứt gan đứt ruột.
Mà những người khác trong nhà họ Tôn mặt mày cũng xanh mét, tức giận xông tới trước mặt Vương Nhất: “Cậu làm gì thế? Tại sao lại ra tay với con gái tôi!”
Phương Huệ hơi lo lắng nhìn Vương Nhất một cái, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Nhưng Vương Nhất vẫn ung dung ngồi trên ghế, anh ngước lên, nhìn gia chủ nhà họ Tôn một cái: “Con gái ông chụp lén chúng tôi, còn ác ý vu khống, phỉ báng chúng tôi, tôi dạy dỗ cô ta một chút mà thôi.”
“Vậy là anh liền bảo vệ sĩ của anh hủy mặt con bé?” vẻ mặt Tôn Chính Vũ vô cùng lạnh lùng.
“Đã cho cô ta một cơ hội quỳ xuống xin lỗi, là cô ta không biết quý trọng.”
Hết sức bá đạo!
Tôn Chính Vũ tức run người, chỉ hận không thể xé Vương Nhất thành tám mảnh.
Nhưng nghĩ tới đây là địa bàn của nhà họ Kim, hơn nữa yêu nữ lòng dạ độc ác kia của nhà họ Kim cũng sắp tới đây, Tôn Chính Vũ chỉ có thể gằn từng chữ: “Cậu dám hành hung ở địa bàn của nhà họ Kim, nhà họ Kim sẽ thay tôi xử lý cậu!”
Nói xong liền dẫn người nhà họ Tôn vội vàng rời khỏi bữa tiệc, đưa Tôn Kiều tới bệnh viện.
“Nhà họ Kim... sao?”
Vương Nhất không chút sợ hãi, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười hờ hững.
Anh rất chờ mong cuộc hội ngộ với Kim Thúy Như.
Người đại diện cho các gia tộc đang có mặt ở đây bỗng dưng lạnh sống lưng, đều âm thầm đoán lai lịch của người trẻ tuổi này.
Dám hành động ngang ngược như thế ở địa bàn nhà họ Kim, lẽ nào là người của nhà họ Nhan, nhà họ Lương hay nhà họ Thẩm sao?
Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều loại bỏ suy nghĩ này.
Bốn gia tộc lớn đều kiêng kị lẫn nhau, dù là người của một trong ba gia tộc lớn đó cũng không dám kiêu ngạo bá đạo trên địa bàn của nhà họ Kim.
“Người này, tốt nhất là thật sự có tư cách không để nhà họ Kim vào mắt, không thì sẽ chết rất thảm đây…”
Đây là tiếng lòng của mọi người, ngoại trừ nhà họ Bạch và nhà họ Đồng.
Ánh mắt Bạch Kì và Đồng Kiệt đều lóe lên, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Phương Huệ phục hồi tinh thần, vẻ mặt lo lắng nói với Vương Nhất: “Anh Vương, anh nhanh rời khỏi đây đi, nếu không người nhà họ Kim xuất hiện sẽ không đi được nữa đâu.”
Vẻ mặt Vương Nhất vẫn hết sức bình tĩnh, thậm chí anh còn tự rót cho mình một chén trà Long Tỉnh thượng hạng, tinh tế thưởng thức.
“Đi? Các người muốn đi đâu!”
Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng truyền tới.
Chỉ thấy một thanh niên mặt mày sáng sủa dẫn một đám người nhà họ Kim đi ra.
Ánh mắt đúng là đang nhìn về phía Vương Nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.