Chương trước
Chương sau
Bịch…
Đồng Thiên Tường vừa mới đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng này ở trước mặt, lại bị dọa đến mức mất hồn mất vía, hai chân mềm nhũn, ngồi xuống đất.
Khuôn mặt vô cùng tái nhợt, dòng lũ sắt thép giẫm nát trời cao, cũng giẫm nát trái tim không được xem là khỏe mạnh của anh ta.
So sánh với trận này, trung tâm hiệp hội võ đạo nhỏ bé của mình có tính là gì!
Bạch Yến tốt hơn một chút, nhưng cơ thể cũng cứng đờ, giống như bị ai đó bóp lấy cổ, không thể hít thở được.
Nhưng Vương Nhất lại hơi cau mày, không phải bảo Lãnh Nhan thanh thế nhỏ một chút sao? Tại sao lại phái ra nhiều người như thế này?
Tinh tinh…
Lúc này, Lãnh Nhan gọi điện thoại đến.
Giống như biết mình đã làm sai, Lãnh Nhan cứng rắn giải thích.
“Thiếu chủ, Tiêu Thiết nói, đội được phái ra đã là một đội hình vuông có số lượng người ít nhất rồi, nên…”
Vương Nhất cười khổ một tiếng, đây đã là một đội có số lượng người ít nhất sao?
Bỏ đi, bỏ đi…
Vương Nhất nói tiếp: “Không sao.”
Lúc này trái tim bất an của Lãnh Nhan mới hạ xuống,
Bên phía Bạch Yến và Đồng Thiên Tường, vẫn chìm đắm trong sự xung kích của dòng lũ sắt thép, bọn họ nghĩ nát óc cũng không hiểu, sao lại đúng lúc chạm phải một chi của quân đội?
Lẽ nào…là anh?
Đồng Thiên Tường và Bạch Yến không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Vương Nhất, rất nhanh lại lắc đầu.
Đừng nói là anh, cho dù cả thành phố Thiên An cũng không tìm được nhân vật lớn nào có thể điều động được lực lượng như thế này.
Lúc này, một chiếc Hồng Kỳ màu đen cách đó không xa lái đến, một người đàn ông mặt như dao vót, da đen xì ngồi trong xe, nhìn chằm chằm về đội quân xếp thành hình vuông kia.
Chính là Tiêu Thiết.
Anh ta làm một động tác tay, đột nhiên, tất cả đều trở nên yên tĩnh, đến mức cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Ba giây sau, lá cờ đỏ tươi hướng về phía mặt trời từ từ dâng lên, tiếng nhạc hào hùng cũng vang lên.
Trong tiếng nhạc làm con người phấn chấn, dòng lũ sắt thép cũng dần đi xa.
Lúc này, cảm giác áp bức của đại quân áp đến biên giới mới dần tan đi, tất cả đều khôi phục lại nguyên trạng.
Đồng Thiên Tường lập tức thở phào nhẹ nhõm, sợ đến mức cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
“Phù, may chỉ là duyệt quân…tôi bảo mà, tại sao lại va phải một đội quân chứ.”
Sự nghi hoặc của anh ta với Vương Nhất cũng hoàn toàn biến mất.
Tên tiểu tử này chỉ là may mắn thôi, đúng lúc gặp phải nghi thức duyệt quân, nếu không sao có thể có được sức mạnh như vậy?
Nhóm tội phạm kia cũng hiểu ra là chuyện gì, trên khuôn mặt ai cũng viết đầy chữ hối hận, sớm biết là duyệt quân bọn họ đã không chạy về.
Bọn họ cẩn thận liếc nhìn Bạch Yến, thấy Bạch Yến không chú ý đến bọn họ, trong lòng lại nhen nhóm suy nghĩ muốn bỏ trốn.
Giọng nói của Vương Nhất đúng lúc vang lên: “Cảnh sát Bạch, tôi cảm thấy vẫn nên nhanh chóng còng tay bọn chúng lại, nếu như chạy trốn một lần nữa, tôi không thể giúp được cô đâu.”
“Hả? Ồ…”
Lúc này, Bạch Yến mới hoàn hồn lại, tay chân nhanh nhẹn còng tay bọn chúng lại, lớn tiếng hét lên: “Nói, các anh lén lút, vụng trộm, rốt cuộc đang tiến hành giao dịch gì?”
Nhóm người kia cũng cứng, ngậm miệng không nói.
Bạch Yến chỉ có thể gọi cho tổng bộ, đưa bọn chúng trở về đồn từ từ thẩm vấn.
Đồng Thiên Tường đang muốn rời đi, Vương Nhất cũng đúng lúc ngăn anh ta lại: “Anh Đồng, muốn đi đâu?”
“Vương Nhất…”
Đồng Thiên Tường nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Nhất, rất muốn ăn anh.
Chuyện vốn dĩ không chút sơ hở, từ khi tên Vương Nhất này đến, lại lần lượt thất bại.
Bạch Yến cũng lạnh lùng nhìn anh ta, túm lấy cánh tay của anh ta: “Đồng Thiên Tường, tôi nghi ngờ anh với những người này là một nhóm, đi theo tôi một chuyến.”
Không lâu sau, đồng nghiệp của Bạch Yến cũng đến, là một người đàn ông tuấn tú mặc cảnh phục.
Anh ta liếc nhìn Đồng Thiên Tường và đám người nhà họ Đồng kia, sắc mặt cũng thay đổi, không ngờ bọn họ lại bị Bạch Yến bắt được.
Vương Nhất nhìn thấy rất rõ ràng, đột nhiên nheo mắt lại, thu tay về.
Bạch Yến chỉ vào đồng nghiệp của cô ta, nói với Vương Nhất: “Giới thiệu một chút, đồng nghiệp của tôi, Sử Kiến.”
“Xin chào.”
Vương Nhất chủ động đưa tay về phía anh ta, nhưng cái tên Sử Kiến kia lại không thèm liếc nhìn Vương Nhất, tất cả tâm tư đều đặt lên người Bạch Yến.
“Bạch Yến, cô thật lợi hại, cấp trên đã theo dõi những giao dịch ngầm của nhà họ Đồng từ lâu, đang bực bội không có chỗ nào để đột phá, đúng lúc cô lại một lưới tóm gọn bọn chúng, đây là đã lập công lớn.”
“Không phải, thực ra là….”
Bạch Yến liên tục phủ nhận, đang định nói ra toàn bộ chuyện này, Vương Nhất lại khẽ lắc đầu với cô ta, ra hiệu cô ta đừng phủ nhận.
Bạch Yến cảm thấy kỳ quái nhìn Vương Nhất, không hiểu tại sao anh lại nhường công lao cho mình, cô ta còn muốn dẫn Vương Nhất về đồn để lãnh thưởng.
“Cảnh sát Bạch, chuyện nên hỏi tôi cũng đã hỏi xong rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.”
Vương Nhất nhìn Sử Kiến thêm mấy lần, rất nhanh đã lướt qua Bạch Yến, rời đi.
Lúc lướt qua, anh nói nhỏ ở bên cạnh Bạch Yến một câu, khiến cả người Bạch Yến chấn động.
Anh nói: “Đừng quên người yêu của cô chết như thế nào.”
Mà Sử Kiến nhìn thấy Vương Nhất đang ghé vào tai Bạch Yến nhỏ giọng nói chuyện, trong mắt lóe lên một tia u ám.
Vương Nhất nhìn thời gian, vẫn còn sớm.
Đột nhiên nhớ ra, dự án của nhà họ Lý và Lệ Tinh đã bắt đầu thực hiện.
Lệ Tinh cung cấp công thức và quy trình sản xuất loại nước hoa “Thiên sứ” mới, mà nhà họ Lý phụ trách sản xuất hàng loạt.
Nguyên mẫu của sản phẩm nước hoa ‘Thiên Sứ’ mới là người phụ nữ của anh, nên Vương Nhất vô cùng quan tâm.
Anh muốn nước hoa ‘Thiên Sứ’ thở thành loại nước hoa có lượng tiêu thụ đứng thứ nhất cả nước…không, là thương hiệu nước hoa lớn đứng thứ nhất thế giới.
Khoảng nửa tiếng sau, Vương Nhất đi đến cửa công ty Áo Tân, anh muốn đi vào xem thế nào.
Nhưng, vừa đi vào, một ngọn lửa tức giận ngập trời đột nhiên bao trùm lấy lồng ngực của Vương Nhất, khiến hốc mắt anh nứt ra.
Áo Tân thành một đống bừa bãi, cho dù là phòng làm việc, hay là xưởng sản xuất đều bị đập thành một đống hoang tàn.
Đừng nói đến sản xuất, ngay cả hoạt động bình thường cũng không thể làm được.
“Ba!”
Vương Nhất dường như nhớ đến cái gì đó, lập tức chạy vào phòng làm việc.
Điều khiến anh thở phào nhẹ nhõm là Lý Thiên Dương không sao.
Nhưng, nửa bên mặt bị đánh sưng vù, khóe miệng còn có chút máu, vừa nhìn là biết bị người ta tát.
“Ba, ba thế nào rồi?” Vương Nhất cưỡng ép, đè ngọn lửa tức giận trong lòng xuống, trầm giọng hỏi.
Lý Thiên Dương vẫy tay, cười khổ một tiếng, nói: “Nhất à, ba không sao, nhưng công ty đã bị đập nát hoàn toàn rồi.’
“Hợp tác với Lệ Tinh cũng khó mà tiến hành…”
Trong lời nói, đều là sự cay đắng.
“.…”
Vương Nhất hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi: “Ba, ba nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, công ty là do ai đập, còn nữa ai đã đánh ba…”
Giọng nói của anh giống như sấm rền đang bị kiềm nén, khiến người khác không lạnh mà run.
Người quen với Vương Nhất đều biết, một khi giọng nói của Vương Nhất biến thành như thế này, có nghĩa là anh đang thật sự tức giận.
Lý Thiên Dương thở dài nói: “Ba cũng không biết, một nhóm người đi vào, không nói gì cả, đã lao vào đập công ty.”
“Bọn họ đuổi tất cả nhân viên đi, đập vỡ tất cả máy móc, sau đó rời đi, trước khi đi còn bảo ba sau này làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, đừng đắc tội với một số người không thể đắc tội.”
Ầm…
Lúc này, sát khí trong mắt Vương Nhất lộ ra, khuôn mặt từng chút từng chút trở nên lạnh lùng, một luồng khí lạnh giống như cánh đồng tuyết đã bị đóng băng, ùn ùn kéo đến, phóng ra.
“Ba, ba yên tâm, chuyện này cứ giao cho con.”
Giọng nói của anh vô cùng khàn: “Con sẽ khiến tất cả những người tham gia vào chuyện này phải hối hận….”
Nói xong, anh chậm rãi đi ra khỏi công ty Áo Tân.
Anh không lập tức hành động, mà đứng ở cửa không nói một câu nào.
Rất lâu, anh gọi đến một số điện thoại, giọng điệu không hề dao động: “Lãnh Nhan, giúp tôi điều tra một chuyện.”
“Là ai đã đập phá công ty Áo Tân, còn đánh ba của tôi nữa.”
“Tôi muốn biết danh sách tất cả những người tham gia.”
Giọng điệu như bình thường, không hề dao động, nhưng Lãnh Nhan ở đầu bên kia điện thoại lại rùng mình.
Bởi vì cô ta cảm nhận được một luồng sát khí dày đặc, cho dù qua điện thoại, vẫn cuốn lấy cả người cô ta.
“Vâng!”
Trịnh trọng trả lời một tiếng, Lãnh Nhan vội vàng, hỏa tốc căn dặn người ở bên dưới đi điều tra.
Lúc này, thế giới ngầm trở nên hỗn loạn, các doanh nghiệp các thế lực đều bị ảnh hưởng đến, từng mệnh lệnh được truyền đến.
Mạng lưới thông tin phân bố ở Thiên An hoàn toàn bị tê liệt, chỉ vì điều tra một chuyện: Là ai đã đập phá công ty Áo Tân, đánh người.
Ba phút sau.
Chỉ trong ba phút ngắn ngủi.
Lãnh Nhan đã nhận được tin tức, hơn nữa còn lập tức gọi cho Vương Nhất.
“Thiếu chủ, có kết quả rồi.”
“Là ai?”
Trong giọng nói của Vương Nhất kìm nén sát khí ngút trời.
Tâm thần của Lãnh Nhan khẽ run lên, một người mạnh mẽ như cô ta, giây phút này cũng không khỏi run rẩy.
“Là…là nhà họ Châu ở Thượng Thành, nhà mẹ đẻ của Châu Mỹ Ngọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.