“Cái gì?!”
Nghe thấy Bạch Hiển nói vậy, đồng tử của Lý Mộng Đình lập tức co rụt lại, Châu Mỹ Ngọc sợ đến mức tay run lên, suýt chút nữa đã không cầm được ly trà trong tay, sắc mặt bà ta vô cùng khó coi.
Cái tên phế vật kia lại dám dẫn người đến công ty của ba Bạch Hiển đập phá?
Sao có thể chứ? Nó lấy lá gan đó ở đâu ra vậy?
Sau khi sửng sốt, Châu Mỹ Ngọc liền nhận ra mọi chuyện không ổn, cười nịnh nọt nói: “Hiển à, con hỏi kỹ lại xem, có phải là có hiểu lầm gì không?”
“Đúng vậy, tên phế vật đó ngay cả công việc cũng không có, làm sao dám dẫn người xông vào công ty nhà anh chứ, rồi còn đập phá công ty nữa?” Vẻ mặt của Lý Mộng Đình cũng nôn nóng mà nói.
Lúc này, Lý Mộng Đình thật sự rất muốn giết người.
Sau khi chuyện này xảy ra, đừng nói đến việc Bạch Hiển sẽ không ưa bọn họ mà vấn đề nhờ Bạch Hiển chuyện phát ngôn của minh tinh có thể cũng sẽ thất bại.
“Hiểu lầm?”
Bạch Hiển đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn mẹ con Lý Mộng Đình, cười lạnh một tiếng: “Tên côn đồ đó xông vào công ty ba tôi tự nhận nói tên anh ta là Vương Nhất, ngoại trừ phế vật tên Vương Nhất nhà các người thì còn ai tên Vương Nhất nữa chứ?”
“Anh ta không chỉ dẫn người đến đập phá công ty ba tôi mà còn đánh cả giám đốc điều hành cấp cao của công ty.”
“Cái gì? Còn đánh người?”
Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc đột nhiên trắng bệch, mặt xám như tro
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/310382/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.