Chương trước
Chương sau
Tiếng khóc của Vương Tử Lam giống như từng chiếc kim đâm vào trong tim của Lý Khinh Hồng, cơ thể của cô cũng run rẩy lên.
Mà Vương Nhất giống như người bằng gỗ không nhúc nhích, để mặc Vương Tử Lam ôm chặt lấy ống quần của anh.
Anh có thể cảm nhận rõ được, bờ vai rung rung của cô bé, mỗi lần như vậy đều tác động đến trái tim của anh.
Hít sâu một hơi, Vương Nhất xoay người lại, cẩn thận bế Vương Tử Lam lên, nghiêm túc nói: “Tử Lam ngoan, ba không đi.”
“Con nghe thấy rồi, mẹ muốn đuổi ba đi.”
Vương Tử Lam vẫn khóc rất dữ đội: “Mẹ xấu, mẹ là đồ trứng thối---”
Lời này vừa dứt, đồng tử của hai người co rút.
Vương Nhất vội vàng ôm chặt lấy Vương Tử Lam, vội nói: “Không trách mẹ, mẹ không phải là đồ trứng thối, ba mới là đồ trứng thối thật sự, để hai mẹ con chịu khổ như vậy…”
Sự tức giận trên mặt Lý Khinh Hồng cũng lập tức tan biến, thay vào đó là sự phức tạp đầy lo lắng.
Bất luận là Vương Nhất, hay Lý Khinh Hồng, đều không muốn thấy con gái khóc nhất.
Lý Khinh Hồng cũng vội vàng đi tới, nhỏ giọng dỗ dành.
“Mẹ không đuổi ba đi, mẹ chỉ là--tức giận.”
“Giận ba con không từ mà biết, nhẫn tâm bỏ lại hai mẹ con chúng ta.”
Nghĩ tới đoạn thời gian đau khổ khi mang thai Vương Tử Lam và nước mắt rơi mỗi đêm, viền mắt của Lý Khinh Hồng lại đỏ hoe, nước mắt ngân ngấn.
Một màn này nếu như bị nhân viên khác của tòa nhà Quốc Tế nhìn thấy, nhất định sẽ rất sốc, nữ tổng giám đốc lạnh lùng làm việc dứt khoát, vậy mà cũng sẽ lộ ra tình cảm chân thực của mình.
Vương Nhất trầm mặc, một lát sau, chỉ nặn ra một câu: “Xin lỗi.”
Ngoài câu này ra, anh thật sự không biết nói gì nữa.
Lý Khinh Hồng không đáp lại, chỉ từ trong lòng Vương Nhất đón lấy Vương Tử Lam, kiên nhẫn dỗ dành.
Trẻ con rất dễ khóc, cũng rất dễ dỗ, không lâu sau, Vương Tử Lam đã ngủ thiếp trong lòng Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng lúc này mới ôm Vương Tử Lam lên giường, đắp chăn cho cô bé.
Cô không có lập tức đi ra, mà ngây ngốc nhìn gương mặt nhỏ ngủ say của Vương Tử Lam đến xuất thần, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
“Cái đó---”
Lúc này, đằng sau truyền đến một âm thanh khẽ khàng.
Vương Nhất đứng ở cửa, vẻ mặt mang theo sự lo lắng, dò hỏi: “Anh có thể bảo vệ ở đây không?”
Cũng chỉ có người cực thân thiết mới có thể khiến Vương Nhất cẩn thận như vậy, giống như đi trên lớp băng mỏng.
Lý Khinh Hồng đứng dậy, đóng cửa phòng lại, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, nói với Vương Nhất: “Được rồi, anh có thể ở lại, cũng có thể ở nhà của tôi.”
Không đợi Vương Nhất vui mừng, Lý Khinh Hồng lại chuyển sang lời lẽ sắc bén, gằn giọng: “Nhưng tôi vẫn không thể tin anh, anh có 3 tháng thử việc, trong ba tháng này, nếu bị tôi phát hiện anh là ôm mục đích tiếp cận chúng tôi, hoặc không đủ tiêu chuẩn, tôi không những sẽ khiến anh cút, còn sẽ dùng mọi thủ đoạn pháp luật trong tay!”
Tuy giọng điệu của Lý Khinh Hồng không thân thiện, nhưng Vương Nhất vẫn rất vui mừng, ít nhất, Lý Khinh Hồng đã đồng ý cho anh ở lại bên cạnh.
“Anh nhất định sẽ đối xử tốt với hai mẹ con, bù đắp sự lầm lỡ của 5 năm.”
Lý Khinh Hồng mặt mày vẫn vô cảm, lấy ra một xấp hợp đồng, đưa cho Vương Nhất: “Đây là điều khoản, anh xem đi.”
Vương Nhất lại nhẹ nhàng đẩy ra: “Không cần.”
Sắc mặt của Lý Khinh Hồng hơi thay đổi, hỏi: “Anh không sợ bên trong có điều khoản ẩn, tôi cố ý chơi anh sao?”
“Không sợ.”
Vương Nhất lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên nói: “Anh nói rồi, 5 năm nay là anh nợ hai mẹ con em, hai mẹ con dù muốn sao trên trời, anh cũng sẽ hái xuống cho hai mẹ con.”
“Ai nếu như muốn làm tổn thương hai mẹ con em, vậy thì phải bước qua xác của anh.”
“Nói phét ai không biết chứ?” Lý Khinh Hồng hừ lạnh một tiếng, trên mặt có chút không tự nhiên, bèn quay đầu đi, không nhìn vào mắt của Vương Nhất nữa.
“Đây không phải là nói phét, là lời hứa.”
Hai mắt của Vương Nhất từ đầu đến cuối đều dừng trên người của Lý Khinh Hồng, chưa từng rời đi: “Em ngay cả một đám cưới đúng nghĩa cũng không có, anh không cho phép. Người khác có, em cũng phải có, hơn nữa phải lớn hơn, tốt hơn. Anh sẽ tặng cho một đám cưới muộn 5 năm.”
Xoạt---
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lý Khinh Hồng cuối cùng cũng thay đổi, ngây ngốc trong nháy mắt.
Có người phụ nữ nào chưa từng mơ mộng về một đám cưới hoành tráng?
Mặc chiếc váy cưới tinh khôi, tay cầm hoa tươi, bước trên thảm đỏ trải đầy hoa tươi, gả cho người mình muốn gả.
Lý Khinh Hồng cũng từng mong chờ, đáng tiếc, đây là điều tiếc nuối cả đời của cô.
Vẻ mặt của cô bình tĩnh lại: “Không cần, tổ chức đám cưới cần tốn rất nhiều tiền, tôi không muốn anh tốn kém.”
“Đây không phải là chuyện em cần suy nghĩ.” Vương Nhất mỉm cười nói.
Lý Khinh Hồng không luẩn quẩn ở vấn đề này nữa, nhìn Vương Nhất, hỏi: “Anh có công việc chưa?”
“Không có.” Vương Nhất nói thật.
Sắc mặt của Lý Khinh Hồng chợt lạnh đi: “Nếu đã muốn làm ba của Tử Lam thì không thể không có công việc.”
Nói rồi, cô kiểm tra tình hình của các phòng ban, nhíu mày, nhưng vẫn nói với Vương Nhất: “Công ty của tôi là làm về mỹ phẩm của nữ, các bộ phận hiện nay đều không có nhân viên từ chức, chỉ có bộ phận bảo vệ---”
“Vậy thì bộ phận bảo vệ.”
Vương Nhất thoải mái đồng ý: “Nhưng anh không thể lập tức vào làm được, bởi vì còn có chút việc phải làm.”
“Tùy anh, làm từ tầng cơ bản, nếu anh có năng lực thì nhất định sẽ đề bạt anh.”
Lý Khinh Hồng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.”
Nói xong, cô nhấc đôi cao gót rời đi.
Một mình Vương Nhất ngồi ở sô pha, suy nghĩ một chút thì gọi một cuộc điện thoại.
“Thiếu chủ, có gì căn dặn.” Rất nhanh đã truyền tới giọng nói của Lãnh Nhan.
“Tôi muốn cô đi làm một chuyện…”
Trên mặt Vương Nhất tràn ngập ý cười thỏa mãn: “Giúp tôi tổ chức một đám cưới thế kỷ.”
Cúp máy, Vương Nhất nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Vương Tử Lam đang ngủ, sau khi chắc chắn Vương Tử Lam không có tỉnh, lúc này mới yên tâm đóng cửa lại, rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Anh dọc theo cầu thang đi xuống tầng, tìm được vợ, tâm trạng của Vương Nhất rất tốt.
Phía trước có một vài cô gái mặc đồ công sở sửa soạn xinh đẹp đi tới, phấn khích đi lướt qua vai của Vương Nhất.
Tuy Vương Nhất không phải là cố ý, nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.
“Mau mau mau, buổi đấu thầu sắp bắt đầu rồi, vé vào cửa là tôi không dễ gì mới kiếm được.”
“Hừ, tôi thấy cô căn bản không hiểu đấu thầu gì cả, đơn thuần là đến câu rùa vàng?”
“Hi hi, bị cô phát hiện rồi, nghe nói người tham gia buổi đấu thầu lần này, phần lớn đều là các anh đẹp trai trẻ đẹp lắm tiền.”
Vương Nhất dừng bước chân, nhìn về phía đó, hơi nheo mắt lại.
“Buổi đấu thầu sao…”
Anh nhớ, Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đến đây chính là đại diện nhà họ Lý tham gia đấu thầu.
Vương Nhất trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng thở dài, đi về phía hội trường.
Nếu đã đến rồi thì thuận nước đẩy thuyền, giúp bọn họ một tay.
Tuy vừa vào hội trường đấu thầu thì Vương Nhất đã nhìn thấy Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc.
Chỉ có điều, bọn họ giống như con khỉ trong sở thú vậy, bị rất nhiều người vây xem.
“Tôi nói này bà Châu, nhà họ Lý các người sắp sập rồi, còn rảnh đến đây đấu thầu sao?”
Một người đàn ông mặc vest bóng lộn, thắt cà vạt cầm đầu cười không hề kiêng kỵ: “Lẽ nào, trông mong lần đấu thầu này sẽ cứu được nhà họ Lý các người?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.