Tiếng khóc của Vương Tử Lam giống như từng chiếc kim đâm vào trong tim của Lý Khinh Hồng, cơ thể của cô cũng run rẩy lên. 
Mà Vương Nhất giống như người bằng gỗ không nhúc nhích, để mặc Vương Tử Lam ôm chặt lấy ống quần của anh. 
Anh có thể cảm nhận rõ được, bờ vai rung rung của cô bé, mỗi lần như vậy đều tác động đến trái tim của anh. 
Hít sâu một hơi, Vương Nhất xoay người lại, cẩn thận bế Vương Tử Lam lên, nghiêm túc nói: “Tử Lam ngoan, ba không đi.” 
“Con nghe thấy rồi, mẹ muốn đuổi ba đi.” 
Vương Tử Lam vẫn khóc rất dữ đội: “Mẹ xấu, mẹ là đồ trứng thối---” 
Lời này vừa dứt, đồng tử của hai người co rút. 
Vương Nhất vội vàng ôm chặt lấy Vương Tử Lam, vội nói: “Không trách mẹ, mẹ không phải là đồ trứng thối, ba mới là đồ trứng thối thật sự, để hai mẹ con chịu khổ như vậy…” 
Sự tức giận trên mặt Lý Khinh Hồng cũng lập tức tan biến, thay vào đó là sự phức tạp đầy lo lắng. 
Bất luận là Vương Nhất, hay Lý Khinh Hồng, đều không muốn thấy con gái khóc nhất. 
Lý Khinh Hồng cũng vội vàng đi tới, nhỏ giọng dỗ dành. 
“Mẹ không đuổi ba đi, mẹ chỉ là--tức giận.” 
“Giận ba con không từ mà biết, nhẫn tâm bỏ lại hai mẹ con chúng ta.” 
Nghĩ tới đoạn thời gian đau khổ khi mang thai Vương Tử Lam và nước mắt rơi mỗi đêm, viền mắt của Lý Khinh Hồng lại đỏ hoe, nước mắt ngân ngấn. 
Một màn này nếu như bị nhân viên khác của tòa nhà Quốc Tế nhìn thấy, nhất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/310350/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.