Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người của nhà họ Lý đều sửng sốt, đồng loạt nhìn sang Trần Cảnh.
Mặt mày Lý Mộng Đình càng trắng bệch bịt chặt miệng: “Trần Cảnh, là anh sao?”
Đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, sắc mặt của Trần Cảnh lúc đỏ lúc trắng, nhưng rất nhanh thì phản ứng lại, cố nặn ra nụ cười: “Sao có thể là tôi, tôi là bạn trai của Mộng Đình, chú Lý chính là ba vợ tương lai của tôi, tôi có lý do gì để hại chú ấy chứ?”
Mọi người cảm thấy có lý, vì vậy lại quay đầu nhìn Kim Thành Phong.
Kim Thành Phong mặt mày toàn là máu bò dậy từ trên sàn, vì mạng sống, anh ta không thể không vứt bỏ Trần Cảnh.
“Là tôi… tôi kêu anh ta làm như vậy, khiến Lý Thiên Dương uống thuốc độc kích thích tim, sau đó… trộm mất thuốc chữa trị bệnh tim, như vậy, Lý Thiên Dương nhất định sẽ chết.”
Xoạt!
Lời này vừa dứt, hiện trường trở nên xôn xao.
Tất cả mọi người của nhà họ Lý đều như bị xung kích, Lý Mộng Đình càng ngây ra, ánh mắt ngây dại.
“Không, nói cho em biết, đây không phải là thật…”
Sau cơn bàng hoàng ngắn ngủi thì là sự oán hận vô tận, tất cả mọi người của nhà họ Lý đều mang sắc mặt âm trầm đi về phía Trần Cảnh.
“Trần Cảnh, uổng công mọi người tin tưởng cậu như vậy, thì ra đều do cậu!”
“Cậu tại sao lại làm như vậy?”
“Nhà họ Lý chúng tôi rốt cuộc làm gì cậu, vậy mà muốn hại chúng tôi như vậy?”
Mặt mày của Vương Nhất cũng xanh mét, trong ánh mắt nhìn sang Trần Cảnh vụt qua một tia sát cơ lạnh lẽo.
“Cậu làm cái mẹ gì vậy!”
Thấy Kim Thành Phong không do dự bán đứng mình, Trần Cảnh tức đến mức hét lên.
Có điều rất nhanh, anh ta đã rén.
“Không phải, mọi người nghe tôi giải thích… chủ ý là cậu ta…”
“Không phải tôi! Thật sự không phải tôi!”
“Cứu mạng!”
Trong tình thế khẩn cấp, Trần Cảnh vậy mà chạy trốn.
“Đứng lại, đừng chạy!”
Thấy bóng lưng chạy trốn của Trần Cảnh, đàn ông của nhà họ Lý nói rồi thì muốn đuổi theo ra ngoài, Vương Nhất lại thản nhiên phi ra một chiếc ngân châm, cả chiếc châm đâm vào đầu của Trần Cảnh.
Mới vừa chạy ra đến cổng lớn của nhà họ Lý, Trần Cảnh đã mềm oặt ngã xuống.
“Đây…”
Một màn này bị mọi người nhìn thấy, bỗng chốc đều ngây ra.
“Cậu ta, cậu ta làm sao rồi?”
Châu Mỹ Hòa lắp bắp nói, sau đó lại nhìn sang chồng của mình: “Thiên Hạo, ông mau đi xem thử.”
Lý Thiên Hạo đến bên cạnh Trần Cảnh, thăm dò hơi thở, bụp một tiếng, bị dọa cho ngồi bệt xuống đất.
“Cậu ta, cậu ta chết rồi…”
“Cái gì?!”
Biết được kết quả này, tất cả mọi người của nhà họ Lý không nói câu nào hết, không biết nên làm sao mới được.
Vương Nhất quay lại bên cạnh Lý Thiên Dương, tiếp tục chữa trị.
Anh đã giúp nhà họ Lý giải quyết hung thủ, công việc hậu kỳ còn lại, không phải là vấn đề anh nên suy nghĩ.
“Tôi đã nói thật rồi, có thể đi rồi chứ?”
Kim Thành Phong nhìn bóng lưng của Vương Nhất, run rẩy hỏi.
Sớm biết Vương Nhất khủng bố như vậy, anh ta không nên tự ý hành động.
Vương Nhất không lên tiếng.
Kim Thành Phong còn tưởng Vương Nhất đã đồng ý, vì vậy, tay chân luống cuống định rời khỏi nhà họ Lý.
Tuy nhiên, mới vừa ra đến cổng lớn của nhà họ Lý, lời nói lười nhác lúc này từ đằng sau anh ta vang lên.
“Tôi có nói cho cậu đi sao?”
Cơ thể của Kim Thành Phong cứng đờ, không dám đi thêm một bước, mặt mày mếu máo hỏi: “Anh còn muốn như thế nào nữa? Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, cho dù anh giết tôi, chị tôi cũng sẽ không đến cứu tôi.”
“Tôi biết.”
Vương Nhất không có quay đầu, chỉ bình tĩnh nói: “Cậu ra bên ngoài đợi.”
Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Vương Nhất, Kim Thành Phong không dám làm trái, chỉ đành u uất chờ đợi ở cửa nhà họ Lý.
Bụp!
Tuy nhiên, mới vừa ra khỏi nhà họ Lý thì có người đánh vào sau gáy của anh ta, trực tiếp hôn mê.
Vương Nhất hoàn toàn tập trung châm cứu cho Lý Thiên Dương. Nhà họ Lý lại trong trạng thái tử khí dày đặc.
Bác hai Lý Thiên Hạo mày mặt u sầu ngồi trên sô pha, lắc đầu: “Bây giờ thì hay rồi, anh cả không tỉnh, con rể đang yên đang lành cũng mất rồi, cuộc đấu thầu chiều nay phải làm sao đây?”
“Phải, đấu thầu người hợp tác của Lệ Tinh Quốc Tế – tập đoàn hàng đầu ở tòa nhà Quốc Tế, doanh nghiệp lớn nhỏ của cả Thiên An đều sẽ tham gia.”
Nhắc đến chuyện này, bác cả Lý Xung cũng thở dài, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng: “Vốn còn trông mong Trần Cảnh có thể giúp chúng ta, bây giờ cũng hết hy vọng rồi.”
Tất cả mọi người đều không có chú ý tới, sau khi Vương Nhất nghe thấy bốn từ “tòa nhà Quốc Tế”, cơ thể hơi run lên.
“Không thành công thì thành nhân!”
Châu Mỹ Hòa cũng ngồi không nổi nữa: “Cuộc đấu thầu là hy vọng cuối cùng của chúng ta, nếu cuộc đấu thầu thất bại, ngay cả công ty con của chúng ta cũng sẽ bị Kim Thúy Như làm cho phá sản.”
“Nói như vậy không có sai, nhưng chúng ta thật sự hết cách cạnh tranh với người khác.”
Châu Mỹ Ngọc vừa an ủi Lý Mộng Đình đang đau lòng, vừa bất lực nói: “Hơn nữa bên phía nhà họ Kim cũng theo dõi rất chặt, nghe nói công ty Ẩn Long sẽ đại diện nhà họ Kim ra mặt đấu thầu.”
“…”
Câu nói này dường như trở thành duy nhất, cũng không có ai nói chuyện nữa, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Mọi người đều cắn chặt răng, công ty Ẩn Long vốn là của nhà họ Lý bọn họ!
“Xem ra, nhà họ Lý chúng ta thật sự xong rồi…”
“Chuyện này cũng không có gì, cùng lắm phá sản thì chúng ta tìm công việc khác mưu sinh, chỉ là trong nhà có con sâu mọt đến, phải dựa vào chúng ta nuôi!”
Lời nói của bác cả Lý Xung bỗng trở nên sắc bén, mũi giáo chĩa thẳng về Vương Nhất.
Nghe thấy lời của bác cả, Lý Thiên Hạo cũng tức không có chỗ xả, liếc xéo Vương Nhất vẫn đang châm cứu, mắng: “Đừng chữa nữa, thật sự coi mình là thần y à?”
“Vốn cũng không trông mong cậu ta có thể chữa khỏi cho anh cả.”
Châu Mỹ Hòa cũng trợn mắt: “Nếu thật sự y thuật giỏi như vậy, cũng không đến mức ngay cả công việc tử tế cũng không có.”
“Sắp xong rồi.” Vương Nhất không quay đầu lại mà nói.
“…”
Vì vậy, mặt mày của mọi người nhà họ Lý càng xanh mét.
“Đừng quan tâm cậu ta, dù sao chúng ta sẽ không nuôi cậu ta.”
Châu Mỹ Hòa tỏ thái độ đầu tiên, còn kích Châu Mỹ Ngọc: “Chị, chị cũng đừng quan tâm, để cậu ta tự sinh tự diệt đi.”
“Nhà của chúng ta vốn cũng không định quan tâm cậu ta nữa.”
Phù…
Châu Mỹ Ngọc vừa nói xong thì Vương Nhất đứng dậy, dọa mọi người giật mình.
“Làm cái gì? Tổn thương đến tự tôn rồi sao?”
Châu Mỹ Hòa đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì cười mỉa mai: “Tôi nói không sai, cậu có tay có chân, cho dù lên phố ăn xin, cũng tốt hơn ăn bám người già.”
“Cháu có nói cần mọi người nuôi sao? Tất cả đều là mọi người đơn phương cho rằng như vậy?”
Tuy nhiên, Vương Nhất chỉ lạnh nhạt nói: “Cháu đứng dậy là vì ba đã được chữa khỏi rồi.”
“Diễn, tiếp tục diễn.”
Nghe vậy, Châu Mỹ Hòa cười còn thêm mỉa mai: “Mộng Đình, cháu đi xem thử ba cháu tỉnh chưa.”
Lý Mộng Đình không nói chuyện, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhất, đi đến bên cạnh Lý Thiên Dương đang hôn mê kiểm tra.
“Như thế nào?”
Lý Mộng Đình khẽ lắc đầu, nói: “Vẫn thế.”
Vì vậy, Châu Mỹ Hòa cười càng khoái chí: “Tôi nói rồi, thằng nhóc này hiểu y thuật gì chứ, chỉ là đơn thuần giả bộ mà thôi.”
“Anh đi theo tôi.”
Lý Mộng Đình bỗng thay đổi sắc mặt, kéo Vương Nhất ra ngoài.
Đi tới sân của nhà họ Lý, Lý Mộng Đình lạnh lùng nói: “Anh còn muốn lòe thiên hạ đến khi nào nữa? Anh có biết, bộ dạng của anh giống như một thằng hề không?”
Trên mặt cô ta còn vương vệt nước mắt, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng: “Bây giờ nhà họ Lý chúng tôi trở thành như thế này, thật sự không có sức quan tâm anh nữa, anh đi đi, đừng quay về nữa.”
Nói ra những lời cay nghiệt, Lý Mộng Đình cho rằng Vương Nhất sẽ tức giận, tuy nhiên, Vương Nhất vẫn mang sắc mặt bình thường, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười khẽ.
“Mộng Đình, liên quan tới tất cả mọi chuyện tôi làm, tôi đều tự thấy không thẹn với lòng.”
“Đó là bản thân anh thấy vậy.”
“Tôi có thể không quay về nhà họ Lý, dù sao, tôi đã không còn nợ nhà họ Lý gì nữa.”
Vương Nhất nhấc tay, muốn lau nước mắt trên mặt Lý Mộng Đình, nhưng tay mới đưa lên một nửa, lại buông xuống, gửi lời chúc phúc từ tận đáy lòng: “Sau này tìm bạn trai, mắt phải sáng một chút.”
Cơ thể của Lý Mộng Đình run nhẹ, sau đó giọng điệu càng lạnh lùng: “Không liên quan tới anh.”
Vương Nhất gật đầu, sau đó cất bước đi ra khỏi cổng lớn của nhà họ Lý.
Ở cổng, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại, Vương Nhất mở cửa ra, ngồi vào trong.
Người ngồi ở vị trí ghế lái, nghiễm nhiên là Lãnh Nhan mặc đồ da màu đen.
Chỉ có điều, cô của lúc này, ánh mắt bất thiện: “Thiếu chủ, bọn họ không có tư cách đối xử với anh như vậy, có cần tôi đi---”
“Đủ rồi!”
Vương Nhất cắt ngang lời của Lãnh Nhan, liếc nhìn Kim Thành Phong bị đánh ngất, ánh mắt không một dao động: “Sự việc làm xong rồi chứ?”
“Thưa thiếu chủ, đều làm xong rồi.”
Biểu cảm của Lãnh Nhan trở nên nghiêm nghị, vừa lái xe, vừa báo cáo.
“Cô Lý làm việc ở tòa nhà Quốc Tế, là người sáng lập kiêm tổng giám đốc điều hành của thương hiệu mỹ phẩm Lệ Tinh Quốc Tế, hộ khẩu ở Yên Kinh.”
“Còn có một cô con gái 5 tuổi.”
Ầm!
Trong nháy mắt, Vương Nhất như bị xung kích, cả người kịch liệt run rẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.